Nụ cười của Lục Trạch Thần giống như đang khiêu khích người khác nhưng thật sự nhìn anh rất đẹp...đẹp đến mê người cả Phong Ninh Kiều cũng nhìn anh đến mất hồn. "Khụ..khụ..mọi người chắc hẳn đói rồi, vào dùng bữa đi" Phong Thuỵ Quân hắn giọng rồi nói.
Đúng thật như Tiêu Triệu Thường từng nói với anh Phong gia thật rất phức tạp cả bữa ăn cũng phủ đầy sương lạnh như thế, bất giác anh cảm thấy nhói đau nhìn cô. Phong Thuỵ Quân càng khó xử hơn không biết phải làm thế nào giữa con gái và người tình của ông ta bọn họ vốn dĩ không thể ngồi cùng một bàn ăn huống hồ hôm nay có cả Lục Trạch Thần. Bàn tay cô siết chặt đôi đũa trên tay nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, bà ta cố tình đứng đây đợi cô mời vào ngồi vào bàn đấy à, Phong Ninh Diệp thở dài nói "Bà cũng ngồi xuống dùng bữa đi...cả Ninh Vi nữa" Từ Thiêu Như chầm chậm đi tới cùng với Phong Ninh Vi "cạch.." tiếng đũa và chén để mạnh xuống khiến cả hai người giật mình mà nhìn sang Lục Trạch Thần "tôi no rồi..thất lễ" nụ cười của anh thật sự khiến người ta sợ toát mồ hôi kẻ ngốc cũng có thể nhận ra ý tứ trong lời nói của Lục Trạch Thần dù năm chữ rất bình thường nhưng trong trường hợp này thì ...bà ta hiểu rõ lập tức lùi lại gượng cười "Thần thiếu cứ tiếp tục dùng bữa... tôi và Ninh Vi không làm phiền cả nhà nữa..." Phong Ninh Kiều đột nhiên đứng dậy nắm tay của Lục Trạch Thần khiến anh kinh ngạc mà nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-hao-mon/2797498/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.