Vân Tranh không dám khẳng định hoàn toàn, cũng không tiện mạnh miệng khua môi, chỉ nói:
“Chuyện này... có lẽ còn có khả năng khác. Nếu bá phụ tin tưởng, xin cho ta thử một lần.”
Phong Hành nghe vậy, trầm mặc một lát rồi gật đầu:
“Được, trẫm tin ngươi một lần.”
“Đa tạ.” Vân Tranh khẽ gật đầu.
Sau đó, Phong Hành cùng đội nhỏ Phong Vân rời khỏi tẩm cung, chỉ để lại mình Vân Tranh và Phong Hành Lan vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Nàng cẩn thận quan sát bốn phía, xác nhận không có ai khác, mới bước tới mép giường, cúi đầu nhìn người đang nằm bất động kia.
“Lan à, không ngờ ngươi cũng có lúc yếu đuối thế này?” Vân Tranh nửa như cảm khái, nửa như trêu chọc.
Nàng ngồi xuống cạnh giường, đầu ngón tay khẽ chạm lên cổ tay Phong Hành Lan, trước tiên bắt mạch, rồi cúi người, vén mí mắt hắn lên xem đồng tử.
Không ổn.
Độc này... có hơi thở quỷ dị giống hệt như thứ trên người Thánh nữ Liễu Tầm Tã.
Một mạch kéo dài, hiển nhiên có liên hệ nào đó giữa hai người.
Vân Tranh chụm hai ngón tay lại, ý niệm vừa động, một luồng bạch quang nhàn nhạt lướt qua trước mắt. Khi nàng mở mắt lần nữa, con ngươi đen nhánh đã hóa thành sắc đỏ yêu dị, lấp lánh ánh sáng xa hoa, mê hoặc.
Tầm mắt của nàng từ trán Phong Hành Lan dần hạ xuống, nhìn thấu kinh mạch và dòng chảy linh lực trong cơ thể hắn. Cuối cùng, ở gần tim, nàng phát hiện một vật thể tròn như cầu gai màu đen.
Thứ “cầu gai đen” ấy dính chặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-dong-thuat-su/4908738/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.