Với số lượng ngang bằng thì Kỵ binh thời này chưa thực ngán ai, Mạc Hải cầm nhánh đầu, đâm thẳng trực diện. Hoàng Long cũng nhăm nhăm trường đao, nhìn vào Mạc Hải chăm chú, bởi hắn biết muốn cản chỉ có thể giết kẻ cầm đầu:
“ Ầm! Ầm!” Cơn cuồng phong sắt đâm thẳng vào phòng tuyến quân Trịnh. Mạc Hải lao trường thương về phía trước, Hoàng Long không nhanh không chậm, cầm đao chặt tới:
“ Phanh.” Mũi trường thương đứt đoạn, đồng thời lao tới, vung tay lên, một ánh đao loé lên chặt tới. Mạc Hải xoay người tránh, ánh đao cứa vào da ngựa. Tiếng hí vang. Nhưng còn chưa vui sướng, ba mũi trường thương đâm tới:
“ A….A..” Hoàng Long máu ướt sũng chiến bào, nhưng không từ bỏ, dùng tay rút ra trường thương, ném ra, hét lớn:
“ Giết…giết…” Dứt lời bỏ mặc vết thương, dùng đao chém tới tấp, một vài Kỵ binh bị ngã nhào, ánh mắt lộ ra sự kinh sợ. Mạc Hải cũng giật mình, lạnh giọng:
“ Tập trung cho ta. Giết.”
Nhanh chóng hơn 10 Kỵ binh lao tới, một rừng trường thương đâm tới, xong ‘Rầm..rầm..’ hàng loạt con ngựa lao lên, Hoàng Long dù có giỏi thế nào, cũng bất lực, xác bị hất văng, sau đó hàng loạt vó ngựa giẫm lên, xác biến thành bãi thịt nát. Giết được chủ tướng, khí thế quân ta lên cao ngút trời, Mạc Hải cười lớn:
“ Haha. Chủ tướng đã chết, theo ta giết.”
Trường thương sau khi làm xong nhiệm vụ của mình cũng gãy đoạn, Mạc Hải rút đoản đao lao tới. Những người khác học theo, đoản đao hoá thành lưỡi hãi của tử thần tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047376/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.