Thời nay cho đến trước thời kỳ mở cửa những năm 75, để tách hạt ra từ bó lúa, người dân thường phải dùng nẹp tre, kẹp những bó lúa đập mạnh vào bàn kê giữa sân gạch. Bàn kê chính là những cối giã chầy được đục khoét từ những khối đá nguyên chất. Việc này vô cùng tốn sức. Mà để chạy đua với thời tiết, mọi người cần phải làm liên tục, để còn kịp nắng mà phơi, giã gạo. Máy tuốt lúa mà Hoàng Ái Quốc sáng tạo thì chính là máy chạy bằng hệ thống đạp chân, gồm: trống tuốt, bộ phận truyền lực và khung. Trống tuốt gồm là hai hình tròn, nối với nhau ở trục bởi một ống sắt tròn, rỗng, hai bên là những thanh dài, có buộc các khối đa giác, chúng chính là dùng để kéo thóc ra khỏi bó. Bộ phận truyền lực gồm bánh răng hình tròn nối đồng tâm với trục và một thanh nối với bàn đạp. Khi một người đạp, thanh gỗ kéo, chuyển chuyển động lên xuống thành chuyển động quay, khiến trống tuốt quay.
Có thể dùng gỗ nhưng để biển thủ được số quặng, cho thấy tinh vi, không ai có thể bắt chiếc thì Nguyễn Toản cần phải làm càng phức tạp, càng lãng phí, Hệ thống chuyển động cũng được đọc hộp kín để che, dù sao thứ được dùng cũng là nguyên liệu thừa và cặn. Làm xong, Hoàng Ái Quốc bắt đầu dùng xe bò chở đi khắp các nơi tiến hành tuốt, chỉ lấy công bằng 1 bữa cơm. Đặc biệt trên mỗi máy, khắc thêm: ‘Vua Lê nhìn cảnh dân chết đói, lòng chua xót, Thanh Hà hiến bản vẽ, Công bộ chế tạo.’ Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047370/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.