Để Hoàng Khải sắp xếp việc canh chừng, cũng như ủ cất lô rượu Khói. Hoàng Ái Quốc cùng Đào Duy Từ chậm rãi nhập Kinh Thành. So với lần đầu chật vật thì lần này cả hai đều sảng khoái chi ra bạc bước vào. Cả hai cũng không trực tiếp đến phủ Dương Quốc Công mà dạo một vòng rồi tiến về khu nhà ở phía Nam. Mặc dù không có người ở, nhưng Nguyễn Ôn thỉnh thoảng vẫn cho người quét dọn nên tương đối sạch sẽ. Chậm rãi uống ly trà, Hoàng Ái Quốc cảm thán:
“ So với lần đầu, thì nơi đây vừa có chút ngột ngạt, lại vừa có chút xa hoa. Thật đúng là nhắm mắt mở mắt, thế sự đã xoay vần.”
Đào Duy Từ gật đầu:
“ Chỉ là sự yên lặng trước cơn dông thôi. Tên Nguyễn Hoàng giờ vẫn ẩn nhẫn được, cũng tài.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Kẻ làm đại sự thường nếm mật nằm gai. Không rõ tên Bùi Văn Khuê nghĩ đã thế nào?”
Đúng lúc này, cánh cửa cũng mở, cả hai có chút khẩn trương cầm kiếm, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh, toàn bộ sửng sờ, Hoàng Ái Quốc cười:
“ Sao đệ đến mà lén lén lút lút thế này.”
Nguyễn Ôn gãi gãi đầu:
“ Sắp cưới, bên phủ ồn ào quá. Đệ trốn qua đây buông lỏng chút. Chưa lấy mà cảm thấy cuộc sống của mình sắp bế tắc.”
Hoàng Ái Quốc vỗ vai:
“ Ta hiểu..ta hiểu.”
Như tìm được người hiểu, Nguyễn Ôn bô bô toàn bộ sự chịu đựng bấy nay. Cuối cùng mới nhớ ra, cười ngượng:
“ Mà hai huynh tới sao không báo đệ?”
Đào Duy Từ đáp:
“ Mới tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047356/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.