Mà thủ phạm lúc này là Hoàng Ái Quốc thì đang cười:
“ Nàng thích thì mua, ta không thiếu chút ấy.”
Nhưng Thanh Hà hiểu tình cảnh của Hoàng Ái Quốc, lắc đầu:
“ Thiếp chỉ cần bộ này, những thứ khác quá lòe loẹt.”
Vừa nói vừa kéo tay Hoàng Ái Quốc rời đi. Nhìn thế, Hoàng Ái Quốc cũng đành đi theo, nhưng một tay để sau ra dấu. Ông chủ vốn buồn rầu vì mất một khách sộp, thấy thế sắc mặt lập tức vui vẻ:
“ Mau gói lại những món đồ mà vị khách đi vừa thử cho ta.”
Người con trai ngơ ngác:
“ Thưa phụ thân, tại sao?”
Ông chủ nhìn con, sắc mặt như tiếc rèn sắt không thành, nói:
“ Buôn bán cần nhìn sắc mặt người mà làm. Vừa thanh niên kia ta thấy rất thương vợ, khi đi gõ tay ra sau, ý là sẽ quay lại lấy.”
Người con trai gật đầu, chầm chậm gói lại. Quả nhiên không lâu, Hoàng Kha trở lại:
“ Hàng mà chủ nhân ta để ngươi gói đâu?”
Ông chủ cười như hoa, đáp:
“ Thưa quý khách, hàng ở đây.” Nhanh chóng một chồng quần áo được đưa ra. Hoàng Kha gật đầu:
“ Giá bao nhiêu?”
“ Thưa quý khách, là 100 lượng.” Ông chủ đáp.
Hoàng Kha đưa qua 110 lượng, nói:
“ Số tiền thừa là chủ nhân cho ngươi thêm. Bảo người mang lên xe ngựa cho ta.”
“ Vâng. Vâng.” Ông chủ đáp, nhìn xe đi xa, cao giọng:
“ Hoan nghênh quý khách lần sau quay lại.”
*
Lúc này ở trên xe, Thanh Hà nhìn đống bạc được đưa ra, kinh ngạc:
“ Chàng đi cướp ư?”
Hoàng Ái Quốc gõ gõ trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047351/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.