Trở về tới trang viên, Hoàng Ái Quốc sai người sắp xếp chỗ ở cho Đào Duy Từ và Tiểu Ý, còn Thanh Hà tất nhiên được Hoàng Ái Quốc chăm sóc. Trong phòng, dùng hết miệng lưỡi để dỗ dành, thật lâu Thanh Hà mới không bám dính, yên lặng nghỉ, Hoàng Ái Quốc chậm đi ra ngoài. Vừa tới đại sảnh thì Hoàng Tài đáp:
“ Thưa Chủ nhân, đám người kia đã được đem về?”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, chậm rãi bước tới 1 nhà kho, nơi đây dùng để giam dữ đám Hải tặc. Vừa bước vào, hơn 100 con mắt nhìn chằm chằm, Hoàng Ái Quốc mỉm cười:
“ Mấy nay các ngươi nghĩ thế nào? Muốn theo ta không?”
Toàn bộ trầm mặc, bởi họ biết mình như cá trong rọ, đâu có thể không đồng ý. Nhưng phục vụ nhà Lê ư, nực cười? Họ là tôn thất nhà Mạc, năm xưa theo Mạc Thái Tổ mưu phản, cũng là do nhà Lê cặn bã. Từ bãi cứt chui ra, có ai muốn chui đầu lại. Dường như đọc được tiếng lòng, Hoàng Ái Quốc đáp:
“Ta hiểu tâm ý của các ngươi? Thân là Thái Tử, nhưng ta cũng từng giả trang vi hành, ăn ngủ cùng dân, ta cũng như người, hiểu được sự đồi bại của chế độ này thế nào? Đã nát thì chúng ta sẽ đập đi xây lại? Không còn sự độc lập độc tôn của 1 hoàng thất, mọi người là bình đẳng, ai cũng như ai?”
Mạc Kính cắt ngang:
“ Nói thì ai chả nói được, nhưng làm mới khó?”
Mấy lần thành công, Hoàng Ái Quốc vốn rất tự tin có thể thu phục, nhưng bị chen ngang, khiến hắn cứng họng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047348/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.