Sống thì vẫn phải sống, buổi sáng đám Nhan Lục Nguyên mệt mỏi khiêng gỗ quay về phòng. Lúc này cả đám đều cạn kiệt sức lực.
Vài học sinh sau khi đi làm về, chuyện đều tiên làm là kiểm tra khả năng điều khiển người máy nano của mình. Không thể không nói, quả thật rèn luyện có thể nâng cao tỷ lệ đồng bộ. Một hai ngày không nhìn ra cái gì nhưng một tuần thì có thể thấy được khác biệt rõ rệt.
Hơn nữa chỉ một tuần, thân thể của họ đã rắn chắc hơn nhiều.
Nhan Lục Nguyên nằm trong phòng nói:
- Ca, tuy rèn luyện thân thể có thể đề cao khả năng điều khiển người máy nano nhưng công việc quá nhiều. Vạn nhất mệt mỏi quá cũng không nên, ngươi nghĩ cách đi. Hôm qua khoai tây trong doanh địa đã ăn hết rồi, lương thực Dương thị cung cấp cho Nạn dân doanh rất ít, vạn nhất không còn lương thực thì rất nguy hiểm.
Đồ ăn của Nạn dân doanh là do Dương thị cung cấp. Thế nhưng Dương thị có lòng tốt thật à? Mỗi ngày nếu một ít cháo cho họ đã tốt lắm rồi.
May mà họ có khoai tây ăn, bằng không bây giờ đa số nạn dân đều chết đói sạch.
Nhưng bây giờ khoai tây đã hết. Phải biết nạn dân nơi này có hơn ngàn người, một mảnh đất khoai tây chỉ ăn được chừng hai ngày là tốt lắm rồi.
Rất nhiều nạn dân đã bắt đầu nhịn đói từ hôm qua.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Ngày mai tới công trường, ngươi hãy nguyền rủa Lý Thanh Chính bị sóc ị trúng đầu.
Nhan Lục Nguyên sửng sốt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663721/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.