Hôm nay Nhan Lục Nguyên chợt phát hiện. Nguyên lai đau đớn trên người thật sự có thể cản được sự tổn thương trong lòng.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc dùng nỗi đau thể xác kìm nén nổi đau trong lòng. Vậy nỗi đau trong lòng Nhâm Tiểu Túc to lớn đến mức nào?
Có một nhóm nạn dân đã làm việc xong ngồi một bên chê cười. Lúc trước họ cảm thấy đoàn người Nhan Lục Nguyên rất hung dữ. Thế nhưng bây giờ thì sao?
Đối mặt với binh sĩ Dương thị, chẳng phải mọi người đều phải làm việc ư? Hơn nữa trong đám Nhan Lục Nguyên còn có người bị thường.
Nhan Lục Nguyên nhìn tên trung niên cười trên nỗi đau của người khác rồi nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
- Thật hi vọng ta có năng lực của ca, khi đó ta sẽ giết sạch đám người này.
Tiểu Ngọc Tỷ lau mồ hôi cho Nhan Lục Nguyên, cười nói:
- Trước kia khi ta chán ghét ai đó, ta sẽ nguyền rủa hắn chết không được yên. Thậm chí còn nghĩ tới vô số kiểu chết cho đối phương. Ví dụ đi đường ngã chết, bị sói cắn chết. Suy nghĩ như thế một lúc là hả giận, ngươi có thể thử xem sao.
Nhan Lục Nguyên khó khăn cười nói:
- Vậy cũng được, để ta thử một chút.
Kết quả vào lúc này, nam tử trung niên đứng dậy chuẩn bị tiểu tiện một chút, có điều hắn đi chưa được hai bước thì giẫm phải một khối tuyết, ngã chúi nhùi xuống đất. Lại thấy thân thể nam nhân mất cân bằng, cánh tay vô lực quơ quào trong không khí.
Nếu ngã sấp xuống cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663718/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.