- Các người không thấy có gì kỳ quái à?
Ăn cơm được một hồi, Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hình như có một chút.
Vương Phú Quý quệt mồm đáp.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng:
- Không có âm thanh lấy lòng Đông Phụ Nam của La Lam….
Tối hôm nay rất khác thường. Mấy ngày này, mỗi ngày La Lam đều tới ba lần. Vậy mà hôm nay hắn không tới.
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc ý thức được, có lẽ kế hoạch cướp bệnh viện tâm thần của La Lam sẽ hành động vào đêm nay.
Hắn hỏi:
- Các người biết bệnh viện tâm thần số 4 nằm ở đâu không?
- Sao thế?
Tiểu Ngọc Tỷ kinh ngạc hỏi:
- Hôm trước, Lục Nguyên có kêu ta mua một tấm bản đồ của hàng rào 109. Để ta đi lấy, chắc trên đó có.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên. Không ngờ tiểu tử này lại phòng ngừa chu đáo như thế.
- Ta cảm thấy chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống ở đây. Đến chỗ mới lúc nào mà chả cần bản đồ.
Nhan Lục Nguyên nói.
Đại khái Nhan Lục Nguyên đi theo Nhâm Tiểu Túc riết rồi cũng mưa dầm thấm đất thói quen của anh trai mình. Khi tới nơi hoang dã, trước tiên Nhâm Tiểu Túc sẽ quan sát địa hình, nhất định phải biết rõ địa hình mới có cơ hội sinh tồn.
Sáu người ghé vào bàn lớn xem bản đồ. Bỗng nhiên Vương Phú Quý nói:
- Tìm được rồi, đại khái cách chúng ta tầm 10 km.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ hàng rào này thật lớn. Tùy tiện tìm một chỗ cũng cách nơi này 10 km rồi, đây đã coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663582/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.