Đợi Khương Vô nhóm lửa xong, đám học sinh đều ngồi vây quanh sưởi ấm. Thân thể họ đã sớm lạnh cóng, ngón tay ngón chân chẳng có lấy một tí nhiệt độ nào!
Đột nhiên có hai hán tử trung niên đi tới bên này. Có điều còn chưa tới nơi, âm thanh lạnh lùng của Tiểu Ngọc Tỷ vang lên:
- Không được.
Hai hán tử chỉ có thể hậm hực trở về, trong lòng tự nhủ sao lại phân biệt nam nữ như thế!
- Tiểu Ngọc Tỷ rất có bá khí nha!
Nhan Lục Nguyên cười nói. Hắn nhại theo Tiểu Ngọc Tỷ:
- Không được!
- Ngươi hiểu cái gì.
Tiểu Ngọc Tỷ cười rồi lườm Nhan Lục Nguyên:
- Hẳn cô gái kia gọi là Khương Vô, cô ấy là người tốt. Đám nam nhân kia đợi phụ nữ người ta mở đầu mới dám qua xin, đúng là không có tiền đồ. Hơn nữa Khương Vô đã nhóm lửa nửa ngày trời, không được mới qua xin chúng ta. Những người khác thì sao, một chút nỗ lực cũng chẳng có, chỉ biết nhặt những thứ có sẵn!
Tiểu Ngọc Tỷ cố ý đề cao giọng khi nói, khiến một đám nam nhân gần đó không khỏi sửng sốt. Nói xong, Tiểu Ngọc Tỷ cười bảo Nhâm Tiểu Túc:
- Có ngươi ở đây ta mới dám lớn giọng. Ngươi cảm thấy cô gái đó thế nào?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi?
- Thế nào là sao?
- Giả bộ không biết.
Tiểu Ngọc Tỷ cười cười:
- Tuy hơi lớn tuổi hơn ngươi, thế nhưng nữ lớn hơn ba chẳng khác nào ôm vàng. Ngươi thích là được.
- Hay nhỉ.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Mau ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663537/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.