Khi Nhâm Tiểu Túc biết sĩ quan này tên Vương Tòng Dương thì nội tâm không khỏi cả kinh. Hắn lo người này sẽ một mực cắn mình không thả.
Hừng đông, Nhâm Tiểu Túc mở cửa phòng khám liền thấy Vương Phú Quý đang cầm chổi quét dọn tiệm tạp hóa. Thấy Nhâm Tiểu Túc, lão Vương dừng lại, thấp giọng hỏi:
- Tối qua có chuyện gì?
- Không có gì.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Tư quân trong hàng rào còn nghi ngờ ta nên tới điều tra lần nữa.
- Xì.
Vương Phú Quý không cam lòng:
- Mỗi ngày đều xem lưu dân chúng ta như giặc. Đã nói ngươi được ông chủ La bảo hộ mà họ còn dám tới.
- Mắng cái gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Phú Quý:
- Ngươi không cần bất bình thay ta.
Vương Phú Quý cười rộ lên:
- Ngươi yên tâm đi, không sao đâu, ta đã đưa hắc dược mới vào rồi.
Vào ngay lúc này, một hán tử nhanh chóng chạy tới, trên tay toàn là máu. Thời điểm cách phòng khám khá xa hắn đã hô:
- Bác sĩ! Cứu mạng a!
Có lẽ chảy máu quá nhiều nên tên này bị dọa. Có điều Nhâm Tiểu Túc nhìn qua thì biết vết thương này chỉ là ngoài da thôi.
Trong thị trấn, không có gì nguy hiểm cả.
Không thể không nói, nhân sinh quan của nhóm lưu dân vẫn rất rộng, trừ ra ngoài là chuyện sống chết thì trong trấn họ sẽ không gây chuyện gì quá lớn.
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn tên kia một cái:
- Vào đi, thương thế ngươi không nghiêm trọng, không chết được. Cơ mà sao lại bị thương thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663452/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.