Liên Thắng kéo con thỏ ra ngoài một lúc, suy nghĩ một lúc.
Nam sinh thấp bé vẫn ngồi dưới đất, lật qua lật lại khẩu súng của mình, không khỏi thở dài thật sâu.
Liên Thắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hộp đạn rỗng." Nam sinh gãi đầu, "Còn bốn viên đạn."
Khẩu súng kia, giống như của Liên Thắng, một khẩu súng lục ổ quay bán tự động.
Liên Thắng ngồi xổm xuống đối diện anh ta và đưa tay ra.
Nam sinh nghi ngờ nhìn cô, chớ nhớ tới rồi nói: "A, thật xin lỗi, là tôi liên lụy tới cô, do tôi giữ súng không cẩn thận nên cô bị đánh rồi, thật xin lỗi."
Liên Thắng bấm ngón tay: "Bốn viên đạn, bốn con thỏ."
Nam sinh phản ứng không kịp lời cô vừa nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ra hiệu rằng anh ta không hiểu lắm. Mãi cho đến khi Liên Thắng đặt sợi dây thừng vào tay, anh ta mới giật mình nhảy dựng lên, xua tay nói: "Không, không, không, làm sao có thể? Đây là con thỏ do cô bắn! Bốn viên đạn sao có thể đổi được bốn con thỏ?"
Liên Thắng nhún vai: "Không quan trọng, đối với tôi mà nói, đó là trao đổi đồng giá"
Lời này thật sự... quá ngầu rồi. Lỗ Minh Viễn chưa từng nghe thấy lời tuyên bố ngang ngược như vậy cả.
Lỗ Minh Viễn không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của một cô gái, anh thăm dò hỏi: "Cô đang nói đùa đấy à?"
Liên Thắng khóe miệng giật giật: "Tôi rất nghiêm túc nói chuyện với anh."
"Ah Ah Ahhh." Lỗ Minh Viễn vò đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-chien-truong-quan-chi-huy/2686251/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.