Edit: August97
"Chẳng lẽ bổn vương lại là loại người như vậy!"
Thanh âm Phong Huyền Dịch lớn hơn mấy phần, đưa mắt nhìn Vãn Thanh ngủ say trên giường, tâm nảy ra hung ác, xoay người dứt khoát đi ra ngoài.
"Đa tạ vương gia."
Thanh âm Tư Mã Lưu Vân mang theo vài phần tươi cười, đi tới đẩy Phong Huyền Dịch ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Gian phòng trống rỗng chỉ còn lại Tư Mã Lưu Vân và Vãn Thanh.
Tư Mã Lưu Vân cười cười, ngồi cạnh bàn rót cho mình một ly rượu nữa, ánh mắt to gan quét qua Vãn Thanh trên giường.
Vãn Thanh nhắm mắt lại, trong lòng đã nhận ra mục đích của hắn và Phong Huyền Dịch, mặc dù kinh ngạc sự lớn mật của bọn hắn, nhưng trong lòng cũng buồn thay nữ nhân cổ đại này.
Cảm thấy trên gương mặt xuất hiện một bàn tay ấm áp, dù Vãn Thanh muốn phản kháng nhưng vẫn phải nhịn xuống, bắt tặc phải bắt tại trận.
Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh không có động tĩnh, càng to gan đem môi ấn lên, cánh môi lạnh lẽo trằn trọc mút lấy cánh môi Vãn Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn, bàn tay dần dần đi xuống, mò vào trong quần áo nàng.
Nhận thấy bàn tay không thành thật kia, Vãn Thanh cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay lên vỗ mạnh vào gáy hắn, đồng thời phía dưới dùng lực, lật người xoay người hắn xuống, bắt lấy tay hắn vặn ngược lại sau lưng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng Vãn Thanh tăng thêm mấy phần tức giận.
"Dâm tặc!"
"Vừa rồi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/207224/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.