Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Dung Chỉ rất nghiêm túc, nhàn nhạt, cũng không có ý tứ chứng minhmình trong sạch, Vãn Thanh mỉm cười, Dung Chỉ không phải là người làmchuyện như vậy, nhưng rốt cuộc tối hôm nay là ai?
"Nhanh ăn đi,cùng lắm thì vi sư hy sinh một chút, sau này ngủ cùng nàng." Dung Chỉmỉm cười, khuôn mặt yêu nghiệt nổi bật dưới ánh trăng cũng trở nên ửnghồng.
Vãn Thanh cười trộm, cắn vài miếng dưa hấu, cũng quên đi mấy chuyện phiền lòng kia.
"Người không sao chứ?" Quay đầu lại nhìn sắc mặt hắn, có vẻ đã chuyển biến tốt lên nhiều, không còn tái nhợt như trước nữa, cánh tay cũng cứng cáp cólực.
"Xem dáng vẻ của ta giống như có chuyện gì sao?" Dung Chỉmỉm cười kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên giường, đưa cho nàng một miếng dưa hấu, khuôn mặt tươi cười.
"Hình như hôm nay người có chuyện caohứng? Xảy ra chuyện gì sao?" Cảm thấy hôm nay hắn cười nhiều hơn thườngngày, Vãn Thanh lấy lòng hỏi.
Dung Chỉ mỉm cười không nói lờinào, ngồi bên cạnh Vãn Thanh, khuôn mặt dịu dàng, thấy hắn không muốnnói Vãn Thanh cũng lười hỏi nhiều, ăn xong dưa hấu tán gẫu với hắn mộtlát liền ôm nhau ngủ.
Lần này ngủ rất ngon, hôm sau rời giườngDung Chỉ đã không còn nằm bên cạnh, hạ nhân nói Dung Chỉ lên núi háithuốc, Vãn Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, vốn định đi cùng người PhóLăng Thiên mới chỉ định đến Đại hội võ lâm, nào biết người đó lại là Phó Lăng Thiên.
"Người nào?" Thăm dò một chút, Vãn Thanh không nhìn thấy những người khác.
"Ta đi cùng nàng." Phó Lăng Thiên mỉm cười đến gần Vãn Thanh, thấy vẻ mặtnghi hoặc của nàng thì mở miệng nói, "Dù sao đã chọn được người, ta ởlại chỗ này cũng không có chuyện để làm, không bằng đi cùng nàng làmchính sự."
Vãn Thanh trầm mặc đồng ý, cùng hắn đi tới hội trường, cuộc tranh tài hôm nay kịch liệt hơn hôm qua rất nhiều, người lưu lạiđều là cao thủ trong cao thủ, tầng tầng tuyển chọn, thậm chí có trận kéo dài đến 2 – 3 canh giờ, qua cả hoàng hôn.
Cuối cùng đến khitrăng lên vẫn còn trận cuối cùng, đối thủ hôm nay của Vãn Thanh là mộtni cô, quên nói, nàng ta đến từ Tự Miếu, nhưng ra tay lại rất mạnh mẽ,đánh gần nửa canh giờ mới phân thắng bại, thắng được không dễ dàng.
Điều này càng khiến Vãn Thanh lo lắng về trận chung kết ngày mai, hôm naycũng chỉ còn lại mấy người này, ngày mai, sau khi tranh tài với mấy vịtuyệt đỉnh cao thủ này, nàng vẫn phải đấu với Vương Nguyên Phách.
"Sao vậy?"
Thấy Vãn Thanh lộ vẻ u sầu, Phó Lăng Thiên hết sức săn sóc, "Thanh Nhi, nàng đừng lo cuộc tranh tài ngày mai, ta đã hỏi thăm đối thủ của ngày maicủa nàng, y là Giáo chủ Lan Hoa Giáo, ta từng có ân cứu mạng với y, đợita tiếp kiến y, để y xuống tay lưu tình khi đấu với nàng, nàng chỉ cầnchuyên tâm đối phó với Vương Nguyên Bá là được."
"Y sẽ vì huynhmà buông tha chức vị Minh Chủ Võ Lâm sao?" Thấy bộ dáng tự tin của PhóLăng Thiên, Vãn Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ân cứu mạng khôngphải là chuyện nhỏ, Phó Lăng Thiên ta sẽ không làm chuyện mà không nắmchắc, Thanh Nhi cứ yên tâm." Mỉm cười an ủi, chớp mắt xe ngựa đã đến Sơn trang, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi cửa chính.
Vãn Thanh nhảy xuống xe ngựa chạy nhanh tới bóng dáng kia, lại nhận thấy thủ vệ giữ cửa nhiều hơn trước rất nhiều.
Đột nhiên có dự cảm xấu, Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt Dung Chỉ cũng không tốt.
"Sao vậy?”
"Không thấy Tư Mã Công Tử." Giọng nói Dung Chỉ đầy vẻ tự trách, y phục đỏ rựccó vẻ nhếch nhác, "Hôm nay khi ta đi hái thuốc về, chỉ thấy hạ nhân đichung quanh tìm hắn, đều tìm khắp nơi rồi, nhưng không tìm được."
"Sao lại như vậy? Hắn còn chưa tỉnh thì có thể đi đâu!"Nóng nảy chạy vào trong thăm dò, chẳng biết từ lúc nào, khi không thấyhắn, trong lòng nàng như thiếu vắng gì đó.
Lảo đảo nghiêng ngảchạy đến phòng hắn, vẫn hi vọng hắn chỉ đùa giỡn nàng, có thể tìm thấyhắn trong phòng, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc gường gỗ lim vốn là nơi hắnnằm, chăn bị vén ra một góc, người đã không thấy đâu.
Trong phòng không có bất kỳ dấu vết dịch chuyển đồ vật, theo lời hạ nhân, đồ đạccũng không bị lấy đi, cảm thấy kỳ quái, hỏi hết thị vệ trong phủ, họ đều nói hôm nay không có ai tới bái phỏng, tất cả mọi người đều nói khôngnhìn thấy người lạ nào ra vào.
Mặc dù suy đoán là một cao thủlàm, nhưng chuyện này cũng quá ly kỳ, lúc trước không nói tới sơn trangcách xa thành, nhưng thủ vệ Lý Thanh Sơn mang tới có mấy ngàn người,cộng thêm hạ nhân, mỗi thời mỗi khắc đều có người ra vào phòng. Sơntrang lại lớn như vậy, không ai nhìn thấy, quả thật quá kỳ quái, nói thế nào cũng phải thấy chút bóng dáng hoặc dấu vết rời đi chứ.
Chẳng lẽ có nội gián? Trong đầu Vãn Thanh nhanh chóng thoáng qua ý nghĩ này,nhưng hiện tại Sơn trang nhiều người như vậy, nếu như nội gián vẫn chưabị phát hiện, tất nhiên Tư Mã Lưu Vân vẫn được giấu trong phủ hoặc nơigần đây.
Nhưng hạ nhân trong phủ cùng tướng sĩ đã tìm khắp Sơn trang, khu vực Sơn Đô lân cận cũng không tìm được dấu vết nào.
Càng không có tin tức càng không nắm chắc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã canh tư, không hề cảm thấy buồn ngủ.
"Thanh Nhi?" Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Dung Chỉ, thấy bên trongvẫn không có tiếng Vãn Thanh đáp lại, hắn liền tự mình đẩy cửa tiến vào.
"Thanh Nhi, giận ta sao?" Sắc mặt Dung Chỉ hơi áy náy, khuôn mặt vốn đã khôi phục giờ lại trở nên khó coi.
"Sao có thể, sư phụ đừng nói bậy." Cười khổ một tiếng, kéo tay Dung Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa đầu vào vai hắn.
Dung Chỉ dừng một chút, giọng nói hơi khẽ, "Sớm biết như thế hôm nay takhông nên rời đi, chúng ta đã tìm toàn bộ các đỉnh núi chung quanh đây,không một bóng người, Thừa Tướng cũng đã phái người ở Phương Viên cáchđây hai mươi dặm bắt đầu tìm hắn."
"Số mệnh rồi cũng sẽ đến, đãlà số mệnh thì không thể cưỡng cầu." Vãn Thanh thở dài. "Không tráchngười, trời định, nếu có thể tìm được, chắc chắn sẽ tìm được, mà Tư MãCông Tử, ta thấy hắn cũng không phải là người bạc mệnh."
"Ừ."
Hai mắt hẹp dài xoay tròn, sắc mặt Dung Chỉ nhìn Vãn Thanh lại càng thayđổi, ôm nàng vào ngực, tựa hồ không muốn để nàng nhìn thấy hai mắt hắn.
"Thanh Nhi."
"Ừm?"
"Có phải nàng thích hắn hay không?"
"Sao lại hỏi điều này?" Vãn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt Dung Chỉ rất nghiêmtúc, khuôn mặt yêu nghiệt hiện vẻ mất mác hiếm thấy. Trong lòng VãnThanh trống rỗng, biết hắn đã nhìn ra, nhưng thủy chung không dám thừanhận.
"Ta muốn nghe lời thật lòng." Giọng điệu Dung Chỉ đạm bạc, chân mày nhíu chặt đã nói lên tâm tình của hắn.
"Chúng ta là bằng hữu, tất nhiên là thích, không thích thì làm sao trở thành bằng hữu."
Nắm chặt cánh tay hắn, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, quả thật nàng pháthiện mình có cảm giác với Tư Mã Lưu Vân, nhưng nàng cũng rất để ý DungChỉ, không dám tưởng tượng cuộc sống sau này không có Dung Chỉ, nàng sẽnhư thế nào, "Sư phụ, ta yêu người."
Nghe thấy lời nỉ non truyền đến từ trong ngực, khóe môi Dung Chỉ khẽ giương lên, nhưng trong mắt vẫn có cảm giác mất mác.
"Thanh Nhi, nếu có một ngày, ta rời khỏi nàng."
"Ta sẽ chết."
Dung Chỉ còn chưa dứt lời, Vãn Thanh đã lập tức cắt ngang, tâm sáng nhưgương, dĩ nhiên Vãn Thanh biết hắn có ý gì, nghe thấy lời nói của VãnThanh, Dung Chỉ cúi thấp đầu, Vãn Thanh ngồi dậy, hai tay giữ lấy gươngmặt hắn, xúc cảm tốt đẹp biết bao.
"Nếu như người không ở bêncạnh ta, ta sẽ chết." Nhìn vào mắt Dung Chỉ nói ra từng câu từng chữ, rõ ràng cảm thấy ánh mắt Dung Chỉ biến hóa, hắn cúi đầu, đưa tay nắm lấyvai Vãn Thanh, không nói gì thêm.
Trầm mặc hồi lâu, hắnmới mỉm cười thúc giục Vãn Thanh đi ngủ, sắc trời đã sắp sáng, lại không buồn ngủ như cũ, cười đùa kéo Dung Chỉ ngủ cùng nàng, đến lúc trờisáng, cũng không ai ngủ.
Vãn Thanh nghe thấy tiếng hít thở nhànnhạt sau lưng, thỉnh thoảng Dung Chỉ sẽ xoa xoa hông nàng, cũng nghethấy tiếng thở dài của hắn, Dung Chỉ cũng nhận ra Vãn Thanh khó ngủ, cảđêm đều không chợp mắt, hôm sau khi thức dậy, sắc mặt hai người đềukhông được tốt.
Còn chưa rửa mặt, Phó Lăng Thiên đã vội vàng chạy đến, thấy Dung Chỉ ở trong phòng Vãn Thanh, kinh ngạc một phen, thấysắc mặt Vãn Thanh thì lại gấp gáp.
"Thanh Nhi, tối hôm qua nàng không ngủ?"
"Có ngủ."
"Sao sắc mặt lại kém như thế, hôm nay là trận đấu cuối cùng, nàng ngàn vạn lần không thể…"
Phó Lăng Thiên dừng một chút, nhìn sắc mặt không tốt của Vãn Thanh hắn cũng cảm thấy tự trách.
"Ta biết nàng lo lắng cho Tư Mã Công Tử, ta đã phái người đi chung quanhtìm hắn, nàng hãy yên tâm đi, sẽ tìm được, nhưng cuộc tranh tài hôm nay, với bộ dáng này, rốt cuộc có thể đi hay không?"
"Không sao." Vãn Thanh nhíu mày cười nói, "Chắc hẳn Vương Nguyên Bá đã biết tin Lý tướng quân mang binh tới, chắc chắn ông ta cũng ăn ngủ không yên."
"Nói thì nói vậy, nhưng mà."
"Không có nhưng mà, ta sẽ thắng." Vãn Thanh kiên định nhìn hai người, Dung Chỉ hiếm khi dịu dàng mỉm cười, Phó Lăng Thiên thở dài, cũng đành thôi.
Cuộc tranh tài cuối cùng, Vãn Thanh vốn nghĩ Dung Chỉ đi cùng nàng, nhưnghắn lại nói muốn ở lại trong phủ tiếp tục tìm Tư Mã Lưu Vân, thấy hắnkiên định như thế, Vãn Thanh cũng không tiện nói gì, mặc dù cảm thấy kìquái nhưng vẫn đồng ý.
Ngồi trên xe ngựa với Phó Lăng Thiên màchẳng nói câu gì, trước khi lên đài nghe hắn dặn dò tận tình, hắn giốngnhư đại ca nàng, quan tâm nàng rất chu đáo, ngồi dưới đài vẻ mặt khẩntrương xem nàng tranh tài.
Rốt cuộc cũng tới trận cuối cùng, mặcdù không coi là khó khăn, nhưng cũng không dễ dàng, còn lại hai ngườicuối cùng là Vãn Thanh và Giáo chủ Lan Hoa Giáo.
Thờiđiểm y tranh tài, Vãn Thanh lén nhìn y một chút, là một công tử mới đôimươi, tuổi tác tương đương với Phó Lăng Thiên. Mặc dù dung mạo không nổi bật nhưng cũng được xem là anh tuấn. Thân hình cao lớn, diện mạo âmnhu, vũ khí là một cây trường tiên (roi dài) màu đỏ, vừa nhìn thấy trang phục hồng y này, Vãn Thanh liền nhớ tới Dung Chỉ, trên đời này sợ rằngkhông có nam nhân nào mặc hồng y có khí khái như Dung Chỉ.
Giáochủ Lan Hoa Giáo ngồi dưới đài cũng chú ý tới Vãn Thanh đang chằm chúnhìn hắn, ánh mắt có phần không được tự nhiên liếc qua rồi nhanh chóngdời đi.
"Nàng hãy yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi." Ghé vào bên tai Vãn Thanh, giọng nói Phó Lăng Thiên rất nhỏ.
Trong cuộc tranh tài cuối cùng này, hội trường đầy người, đang dự đoán xem năm nay có xuất hiện tân minh chủ võ lâm hay không.
Người càng nhiều, áp lực càng lớn, đến khi Phó Lăng Thiên thúc giục, VãnThanh mới nhận ra người chủ trì đã gọi tên nàng mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.