Edit: August97
"Tại sao lại là ngươi?!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không vui, hơn nửa đêm bị hắn dọa sợ đến tim thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng may mắn là hắn, không cần lo không biết đường về.
"Gọi nàng mấy lần cũng không để ý, ta đáng sợ như vậy sao." Phó Lăng Thiên nhìn chung quanh một chút, lại nhìn ánh mắt u oán của Vãn Thanh, nghi ngờ hỏi.
"Làm sao vậy???”
"Không, nhưng đây là đâu?"
"Chắc là phố Đông, lửa tối đèn mờ không thấy rõ, quay trở lại đường cũ là được."
Phó Lăng Thiên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vãn Thanh, đi tới nắm lấy tay nàng.
"Hơn nửa đêm sao nàng còn một mình ở trên đường, nếu không phải nhìn thấy nàng trước, ta đã giật bắn mình rồi."
"Ngươi mới là người làm ta giật cả mình chứ!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, mặc cho hắn nắm tay nàng sóng vai đi về phía trước, có người đi cùng khiến nàng can đảm hơn nhiều, chung quanh yên tĩnh đến dọa người, hai người câu có câu không đáp lời nhau có vẻ đặc biệt thê lương.
Đi hồi lâu mới nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, cuối cùng cũng đã tới Mộc phủ, Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra, lại mơ hồ nhìn thấy ngoài đại môn có một bóng người.
Trong đêm tối, y phục đỏ rực càng lộ vẻ quỷ dị, bên cạnh có Phó Lăng Thiên nên Vãn Thanh cũng không hoảng sợ như lúc nãy, nhìn y phục nàng có thể đoán được là Dung Chỉ.
Dung Chỉ chợt nhíu mày, nhìn hai người tay trong tay một câu cũng chưa nói đã xoay người vào trong, đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/1254225/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.