Chương trước
Chương sau
Phó Lăng Thiên sửng sốt, vốn đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Vãn Thanh cũng bị cắt ngang, Vãn Thanh mỉm cười nhìn hắn, cũng không có ý tứ thay hắn trả lời.
"Hoàng huynh, đây là vương phi của ta."
Thanh âm Phong Huyền Dịch giống như tiếng sấm rền, bùng nổ cung điện vốn yên tĩnh không tiếng động, các đại thần vốn không dám nói, nghe thấy thế lại bắt đầu nhiều chuyện nghị luận.
Hiển nhiên Hoàng đế không ngờ Phong Huyền Dịch sẽ trả lời như thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ có phần không hiểu, lại đưa mắt nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh Phong Huyền Dịch.
"Hoàng nhi có lòng, Thừa Tướng và Thanh Nhi là thanh mai trúc mã, để bọn họ hội họp nhân lúc yến tiệc cũng tốt, hôm nay do hoàng hậu làm chủ, Hoàng đế cũng đừng câu nệ mấy chuyện này."
Ngồi quá xa nên không thể thấy rõ nét mặt của Thái hậu, nhưng quần thần lại có thể nghe rõ sự không vui cùng uy nghiêm từ giọng nói của bà, những đại thần kia nghe vậy mới lấy lại tinh thần không nói gì nữa.
"Mẫu hậu nói phải."
Phong Thiên Ngạo liếc nhìn Phong Huyền Dịch, lại nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, tựa hồ đang im lặng chờ Thái hậu lên tiếng.
"Hoàng hậu nương nương, Quốc vương Việt Quốc chúng thần biết hôm nay là sinh thần của người, đặc biệt huấn luyện một con chim vũ chúc thọ, góp vui cùng triều thần."
Phong Thiên Ngạo vừa dứt lời, một nam nhân trung niên mặc trang phục đặc hết sức đặc biệt ngồi ở trung vị liền đứng lên, sắc mặt cung kính.
"Truyền."
Hoàng hậu nét mặt hồng hào, cười nhẹ phất phất tay, đội múa hoa lệ nhẹ nhàng đi lên, được đồng ý, các đại thần bên dưới cũng bắt đầu động đũa, cung nữ từ phía sau tiến lên rót rượu.
Dường như ánh mắt Phong Huyền Dịch đã mất đi tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước không thay đổi, ly rượu trong tay rót thêm một ly lại một ly.
Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh Phó Lăng Thiên, chậm rãi thưởng thức từng món ăn, ánh mắt nhìn về vũ điệu phía trước, diện mạo các vũ nữ đều rất kiều diễm, ăn diện mười phần đẹp mắt cộng thêm phục sức cùng vũ đạo, đã làm nên một cỗ hấp dẫn đặc biệt khiến người ta không dời mắt được.
Mắt Phó Lăng Thiên cũng nhìn về phía trước, không giống như mấy vị đại thần đang say mê sắc đẹp vũ nữ, cũng không uống chút rượu nào, chỉ chậm rãi ăn ngũ vị trên bàn.
Cho đến khi các vũ nữ cúi đầu thối lui hết, mới bắt đầu có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Hôm nay náo nhiệt như thế, nếu mọi người đã đến đây thì chơi gì đó góp vui đi."
Hoàng đế ngồi ở đài cao, nhìn dáng vẻ hào hứng bừng bừng của người dưới đài.
"Thanh Nhi, con là một cô linh tinh quái, nghĩ biện pháp để Hoàng thượng vui vẻ đi."
Ánh mắt Thái hậu từ lúc khai tiệc vẫn dừng trên người Vãn Thanh, có cơ hội nói chuyện liền lập tức muốn cho Vãn Thanh ngồi lại bên cạnh Phong Huyền Dịch, mặc dù bà có thấy nữ nhân kia, nhưng vì mặt mũi nên vẫn không nói.
"Con?"
Toàn bộ mọi người đều đưa mắt nhìn nàng. Vãn Thanh có phần kinh ngạc, suy nghĩ một lúc liền trêu chọc mở miệng.
"Không bằng chơi trò ‘Lời nói thật tâm đầy mạo hiểm’ đi?"
"‘Lời nói thật tâm đầy mạo hiểm’ là như thế nào?"
"Đầu tiên hoàng thượng ném một tú cầu, ném trúng người nào thì người đó phải đứng lên trả lời một vấn đề, phải nói thật, nếu không chịu trả lời thì phải chọn một người đặt ra một yêu cầu khác với mình."
"Đây là trò chơi nào lại chưa từng nghe qua, nhưng có vẻ rất ý tứ, chư vị thấy thế nào."
Hoàng đế cười nhẹ nhàng, nhìn Vãn Thanh mặc dù không đề cập đến chuyện tình gặp nhau hôm đó, nhưng hai người đều hiểu rõ.
"Lại thêm một quy tắc, nếu đều không chọn hai ý trên, thì phải uống rượu phạt, các khanh thấy sao?"
Hoàng đế đã lên tiếng, mọi người tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng phụ họa theo, Vãn Thanh hiểu ngụ ý của hắn, dù sao cũng là Đế vương, nếu hỏi thì hắn cũng không thể không đáp, trò ‘đầy mạo hiểm’ này không thích hợp với hắn, một nhất quốc chi quân (hoàng đế một nước),không vạch trần hắn, Vãn Thanh cũng gật đầu theo.
Thái giám lấy tới một tú cầu màu đỏ giao cho Hoàng đế, Hoàng đế đứng lên, ném xuống bên dưới, hình như muốn ném cho Phó Lăng Thiên, tú cầu bay thẳng về phía hắn.
Khuôn mặt Phó Lăng Thiên khi tiếp tú cầu vẫn hiện vẻ kỳ quái, lại thấy Hoàng đế cười hào sảng.
"Thừa Tướng, ha ha, Thanh Nhi, ngươi nói trẫm nên hỏi hắn chuyện gì?"
Vãn Thanh liếc mắt nhìn Phó Lăng Thiên bên cạnh, tính ham chơi cũng bắt đầu rục rịch.
"Thừa Tướng chọn nói lời thật lòng hay uống rượu?"
"Ta uống."
Không đợi Vãn Thanh nói xong, Phó Lăng Thiên liền giơ cao ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn bộ dạng nhã nhặn kia của hắn, không nghĩ tới lại sảng khoái như vậy.
Rõ ràng Hoàng đế không muốn hắn uống rượu, ánh mắt có phần không cam lòng, Phó Lăng Thiên giao tú cầu cho Vãn Thanh, Vãn Thanh nhếch miệng cười ném tú cầu cho Phong Huyền Dịch ngồi bên cạnh.
Phong Huyền Dịch không ngờ Vãn Thanh sẽ ném cho hắn, có chút giật mình, bầu rượu trước mặt đã trống không, muốn sai cung nữ sau lưng lấy thêm rượu lại bị Vãn Thanh nhìn ra ý đồ mở miệng trước.
"Vương gia sẽ chọn uống rượu thôi."
Có vẻ không muốn Vãn Thanh biết được ý định của hắn, Phong Huyền Dịch hừ một tiếng.
"Tất nhiên không phải, Bổn vương chọn nói lời thật lòng."
Vãn Thanh tươi cười càng rực rỡ, ánh mắt hiện lên chút tà ác:
"Vương gia một lần bao lâu?"
Lời này vừa nói ra, người minh bạch đều đỏ mặt tới tận mang tai, người nghe không hiểu thì một mảnh mờ mịt, Hoàng đế và mấy người ngồi trên đài đều là người thông minh, kinh ngạc vì sự lớn mật của Vãn Thanh, rồi lại bị gợi lòng hiếu kỳ, trên khuôn mặt hoàng đế là nụ cười sáng lạn, thậm chí trong ánh mắt còn có chút mong đợi.
Phong Huyền Dịch không ngốc, hắn đã trải qua chuyện nam nữ, tất nhiên biết Vãn Thanh có ý gì, ánh mắt bất thiện nhìn Vãn Thanh.
"Đổi vấn đề khác!"
"Nếu vương gia không chơi nổi thì nhanh chóng rút khỏi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.