Chương trước
Chương sau
Edit: August97
Thấy hắn đồng ý sảng khoái như vậy, nụ cười của Vãn Thanh cũng lớn dần. Mặt hồ tĩnh lặng thổi qua từng đợt gió mát gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, khiến hai người đang phát nhiệt cảm thấy thoải mái.
"Vương gia biết mấy bằng hữu của Tử Cơ sao?"
"Xem như biết đến, đều đã gặp mặt một lần, vương gia cùng Tử Cơ rời đi chưa bao lâu liền đem mấy nàng đến vương phủ."
"Ngược lại hắn là kẻ si tình."
Vãn Thanh khinh thường hừ một tiếng, xoay đầu quay đi nơi khác.
"Thật ra vương gia là người rất tốt, vương phi cô có phải có chút hiểu lầm hắn hay không?"
Thượng Hải Thanh Yên ngồi bên cạnh Vãn Thanh, cùng Vãn Thanh nhìn chăm chú vào mặt hồ tĩnh lặng, tâm tình không biết hướng đi nơi nào.
"Thật sao?"
"Mấy lời đồn đãi vương gia tính tình bại ngược, tính tình nóng nảy tuy có ba phần thật, nhưng bảy phần đều là giả, có ai lại vô cớ đánh một dân chúng bình thường chứ? Nhất là vương gia lại là người quyền cao chức trọng."
"Vậy sao danh tiếng của hắn lại kém như vậy?"
Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ như vậy liền hỏi ngược lại.
"Trước kia vương gia đánh một kẻ chuyên đi ức hiếp dân chúng, nhưng miệng lưỡi hắn không tốt, hắn lại lười giải thích với người khác, cũng không thích nhiều lời, bách tính chứng kiến cũng không biết nguyên nhân ngọn nguồn, liền theo ý nghĩ của mình tính mà loan truyền khắp nơi."
"Vậy tại sao mỗi lần đều như vậy?"
"Cũng không phải lần nào cũng vậy, nhưng lời đồn càng truyền càng xấu, chỉ cần dân chúng nhìn thấy vương gia đánh người, đều khẳng định là hắn đang ức hiếp dân chúng, vương gia có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa liền lười nói."
"Thật là nhìn không ra, làm sao ngươi lại biết những chuyện này?"
"Ta và vương gia có chút giao tình, thời điểm Tử Cơ vẫn còn ở thanh lâu chúng ta, vương gia thường cùng ta uống rượu nói chuyện."
Thượng Hải Thanh Yên cười cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên mấy phần hoài niệm.
"Vậy tin đồn hắn đánh chết tiểu thiếp Thái hậu đã ban thì sao?"
"Nói ra cô có thể không tin." Thượng Hải Thanh Yên nhấp môi, đứng dậy đi tới bên hồ. "Thật ra, tiểu thiếp đó là do nhiễm bệnh mà chết, nhưng tiên hoàng đã từng định ra một quy củ, nếu trong nhà Hoàng thất có người dám đưa tới thê thiếp nhiễm bệnh, phải bắt nhốt cả tộc, vương gia cảm thương người nhà tiểu thiếp đó, chỉ có thể nói là bị chính hắn đánh chết, để nhà bọn họ thoát khỏi cảnh tù tội."
"Hắn có thể nói là nàng ta ngã chết mà?"
Khóe miệng Vãn Thanh có phần run rẩy, mặc kệ như thế nào, biện pháp này cũng quá cực đoan.
"Sao lại nhận mọi việc vào mình hết như vậy?"
"Nếu nói ngã chết, chắc chắn Thái hậu sẽ tiếp tục nạp thiếp cho hắn, vương gia nói như thế, trong thiên hạ sẽ có càng ít nữ tử nguyện ý gả cho hắn, thân phận Tử Cơ không thể nói rõ với Thái hậu, hắn chỉ có thể giấu nàng ta ở trong phủ, thật ra vương gia lại là một kẻ si tình, nhiều năm nay có Tử Cơ, hắn không hề dây dưa với những người khác."
Vãn Thanh liếc xéo hắn một cái.
"Xin lỗi vương phi, không phải Thanh Yên đang nói ngài."
"Không sao, ta cũng không để trong lòng, hắn như thế nào là chuyện của hắn."
"Buổi tối vẫn phải gọi những người đó đi qua sao?"
Thượng Hải Thanh Yên xoay người mỉm cười nhìn Vãn Thanh, dường như nhìn ra Vãn Thanh có phần dao động, Vãn Thanh nhíu mày, mặc dù trong lòng bắt đầu thương hại Phong Huyền Dịch, nhưng với Tử Cơ nàng vẫn rất chán ghét.
"Nếu Tử Cơ ra khỏi phủ, không phải có thể triền miên với vương gia hơn ư?"
Vãn Thanh mỉm cười nhìn Thượng Hải Thanh Yên, xoay người.
"Cám ơn Thanh Yên công tử đã cho ta biết mấy chuyện này, ta rất vui vẻ."
Thượng Hải Thanh Yên đứng phía sau nhìn bóng dáng Vãn Thanh rời đi, nụ cười trong mắt càng sâu.
Vãn Thanh một mình trở về vương phủ, trong phủ đã dựng xong một sân khấu kịch to bằng đình viện, hiện đang sắp xếp bàn ăn, Phong Huyền Dịch đứng bên dưới sân khấu kịch, quét mắt nhìn bên cạnh, tựa hồ đang chỉ huy những người đó.
Vãn Thanh suy nghĩ một chút, sau đó đi tới.
Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh tới đây, theo phản xạ có điều kiện cảnh giác lườm nàng một cái.
"Ngươi lại đi đâu?"
"Đi ra ngoài một chuyến, giúp ngươi mời bằng hữu cũ."
Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm không tốt, trong đầu hắn đã đem Vãn Thanh trở thành người nguy hiểm.
"Tạm thời ngươi can thiệp ít chuyện thì được, nhưng đừng nghĩ rằng ngươi hại Tử Cơ thì Bổn vương không dám động đến ngươi!"
"Vương gia định làm gì ta?!"
Vãn Thanh nhíu mày cười kiêu ngạo, thẳng tắp đi tới bên cạnh hắn.
Phong Huyền Dịch nhìn bóng lưng Vãn Thanh, muốn nói mấy lời khó nghe lại không nói được.
Màn đêm buông xuống, tới trước gọi Vãn Thanh là Mạc Tử Thần, hắn vẫn toàn thân áo trắng mộc mạc như cũ, đứng ngoài phòng Vãn Thanh nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được trả lời liền rời đi.
Lúc Vãn Thanh cùng Bảo Cầm đi qua, người gánh hát người đã tới, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thượng Hải Thanh Yên, nhìn mọi thứ đã chuẩn bị không sai biệt lắm, người gánh hát liền bắt đầu, trong viện rộng rãi cũng không có mấy người.
Trong lòng Vãn Thanh chột dạ, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Thượng Hải Thanh Yên có tới hay không, sớm biết vậy buổi trưa nàng đã không một mình rời đi.
Phong Huyền Dịch đứng bên dưới sân khấu kịch, Tử Cơ từ bên trái khoan thai mà đến, nhìn ra được hôm nay nàng ta tỉ mỉ ăn mặc, một thân váy dài màu tím kéo dài trên đất lay động mà phóng đãng, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt, ‘nặn’ ra khe rãnh rất sâu tựa hồ đang thị uy với Vãn Thanh.
Phong Huyền Dịch đưa tay dìu nàng ta ngồi dưới đài, coi như xung quanh không có ai.
"Vương phi, ngoài đại môn có người nói là khách vương phi muốn mời đến, có nên để bọn họ đi vào không?"
Một gia đinh có phần lảo đảo chạy tới, nhìn mấy người bên trong.
"Họ có xưng tên không?"
"Công tử kia nói hắn họ Thượng Hải."
Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Để bọn họ đi vào."
Tử Cơ nghe được thanh âm này đột nhiên đứng lên, dường như đã rõ ràng Thượng Hải công tử trong miệng gã sai vặt này là ai, thần sắc nhìn Vãn Thanh có phần hoảng sợ, giống như cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Phong Huyền Dịch.
"Sao vậy?"
Phong Huyền Dịch không để tâm trong lòng, chỉ nhìn thoáng qua Vãn Thanh.
"Thượng Hải công tử?"
"Vương gia yên tâm, đây là khách nhân ta mời đến, nhất định là khách quý."
Đứng dậy ra khỏi cửa viện nghênh đón những người kia, lưu lại một Phong Huyền Dịch vẻ mặt mù mịt cùng Tử Cơ đang khủng hoảng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nghị luận xúc động của nữ nhân, Vãn Thanh ra cửa thấy Thượng Hải Thanh Yên đang đứng trước mặt mấy người, theo sau là bốn, năm nữ nhân trang phục tỉ mỉ.
Mùi thơm từ đám người truyền đến, làm cho người ta có phần khó chịu.
"Thanh Yên, các ngươi tới rồi.”
Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, mang theo mấy nữ nhân sau lưng cùng đi vào vương phủ, thời điểm đến bên kia sân khấu đã nhìn thấy Tử Cơ ngồi bên cạnh Phong Huyền Dịch, Phong Huyền Dịch đang nhìn sang bên này.
Nhìn Vãn Thanh có phần chất vấn.
"Ngươi đây là có ý tứ gì?!"
"Vương gia, tiệc sinh thần của Tử Cơ cô nương, ta cố ý mời mấy cố nhân của nàng đến đây, sao ngài lại có thái độ như thế, không hoan nghênh Thượng Hải công tử sao?!"
Vãn Thanh tránh ra một con đường, để Phong Huyền Dịch thấy rõ Thượng Hải Thanh Yên đứng phía xa sau lưng Tử Cơ. Nếu Tử Cơ đoán không lầm, quan hệ của Thượng Hải Thanh Yên cùng huynh trưởng hắn nhất định không đơn giản, nếu biết hắn coi như không nể mặt mình cũng không thể không nể mặt Thượng Hải Thanh Yên.
Như Vãn Thanh đoán, đầu tiên Phong Huyền Dịch sửng sốt một chút, sau đó mời các nàng đi vào.
Mặc dù Tử Cơ đứng ở bên đó không tới bên này, nhưng mấy nữ nhân ham hư vinh bên này đã chạy tới phía nàng ta.
"Ai da Tử Cơ, đã lâu không thấy, ngươi đúng là càng ngày càng đẹp!"
"Vương gia đối với ngươi thật tốt! Còn cố ý mời chúng ta tới đây dự tiệc sinh thần của ngươi!"
"Tử Cơ."
"Tử Cơ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.