Edit: August97
Sắc mặt Phong Huyền Dịch xanh mét, lại không thể cùng Vãn Thanh đi tìm Thái hậu, mặc dù có thể Thái hậu sẽ đứng về phía hắn, nhưng nếu bị văn võ triều và dân chúng kinh thành biết hắn sợ chó, ngày sau còn mặt mũi nào mà sống.
"Mộc Vãn Thanh, Bổn vương tôn trọng ngươi vì ngươi là người mẫu hậu chỉ định, ngươi đừng quá phận!"
"Ngược lại Vương Gia hãy nói cho ta nghe ta quá phận ở đâu?! Dù sao chỗ này ngươi cũng không tới, ta nuôi con chó trông biệt viện chẳng lẽ cũng không được sao!"
Thanh âm Vãn Thanh vang dội, mấy gia đinh nuốt nước bọt sợ hãi nhìn Vãn Thanh, trong lòng thay nàng cầu nguyện.
Nhưng ngoài ý muốn là Vương Gia không động thủ, chỉ là tức giận trợn trừng mắt, nổi trận lôi đình tung một chưởng sang bên cạnh, một cây trúc cao lớn cách mấy trượng lập tức ngã xuống đất.
"Sao vương gia lại biết ta thiếu củi đốt? Nô tì cảm tạ vương gia đã phí công “đốn củi” giùm."
Thấy Phong Huyền Dịch tức giận như thế cũng không động thủ với nàng, Vãn Thanh cũng hiểu một hai, Thái hậu hoặc người nào đó đã định ra với hắn, không được phép động thủ với nàng.
Sắc mặt Phong Huyền Dịch vốn đã khó coi lại không thể khó coi hơn được nữa, Mạc Tử Thần thấy thế vội vàng tiến lên kéo hắn.
"Chuyện nuôi chó coi như xong, nhưng còn tiệc sinh thần của Tử Cơ phu nhân nữa, vương phi, có phải nên lấy bạc ra rồi hay không, ngày mai đã là ngày cuối rồi."
Vãn Thanh quay đầu, nhìn Mạc Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/1254183/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.