“Hoàng thượng…. thật sự muốn Vương gia đi sao ?” Tiểu Xuân Tử không rõ, tìm lâu như vậy, vì sao cuối cùng lại buông tay ? Những chuyện đã làm trước kia, chẳng phải là uổng phí sao.
“Tiểu Xuân Tử, ngươi cảm thấy được hắn hiện tại, so với hắn trước kia thì người nào sống tốt hơn ?” Nguyên Uyên cười khẽ, thoáng nhìn bộ dáng Tiểu Xuân Tử muốn nói rồi lại thôi, “Xem đi, ngươi cũng hiểu được hắn trước kia sống quá mệt mỏi khổ sở. Hiện giờ đã quên hết thảy có gì không tốt chứ, một thân thoải mái, nửa đời nhàn nhã.”
Nguyên Uyên đã không còn là thiếu niên thiên tử ngoan cố, người cả đời này nếu cứ nhất mực muốn mọi chuyện như ý mình, một chút cũng không cho phép thay đổi, tựa như chàng từng cố chấp nghĩ đến tất cả hết thảy là của mình, người như vậy là tự trói buộc bản thân, cuối cùng không cũng có được thỏa mãn hoặc tự do, mà là biến chính mình thành nô lệ.
Chàng bây giờ là một đế vương thống lĩnh thiên hạ, không phải là nô lệ hạ cấp.
“Theo suối nước đi ra ngoài huyệt động, đi đến cuối, thì ngươi cũng sẽ ra khỏi.” Nhìn thấy Bạch Vô Thương chuẩn bị đi, Nguyên Uyên chỉ tay về phía dòng suối, nói.
Trên người mặc y phục Nguyên Uyên đưa, nam nhân nhìn nam tử trước mắt, sáng nay tỉnh lại khi Nguyên Uyên còn ngủ bên cạnh hắn, nhìn gương mặt ngủ say của nam tử, có chút quen thuộc, có chút xúc động. Vốn nhớ tới thân thể của mình, cũng liền nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-vo-thuong/2993852/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.