Chương trước
Chương sau
“Ta là ai ?”

“Vô Thương…. Bạch Vô Thương….”

“Ngươi là ai ?”

“Phong…”

Hồng thụy năm thứ tư, Hung Nô cùng Thiên Triều giao chiến, ở Tây Hạ vùng Tây Vực phát sinh chính biến, chi tử của công chúa hai mươi bốn năm trước mất tích đã trở về, phụ tá tân đế.

Hai mươi lăm năm trước Tây Hạ vì cầu được cùng Thiên Triều chung sống hòa bình, đem công chúa đến tặng Thiên Triều. Sau người không được hoàng đế yêu thích, ban tặng cho Trữ Vương, công chúa năm ấy sinh được con trai, nhưng vì khó sinh mà chết. Mà đứa con đó tên là…. Trương Tứ Phong.

Ai cũng không đóan được, nam tử sau hai mươi bốn năm lại mang theo mười ba phiên quân nổi tiếng thiên hạ trở lại Tây Hạ, một hồi tinh phong huyết vũ, trong vòng ba tháng trợ giúp tam hoàng tử chiến thắng đi lên ngai vàng, từ nay về sau quyền khuynh Tây Hạ.

Ngày xuân, nắng ấm bốn phía, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, cảnh xuân tươi đẹp, thiên nhiên một khúc xuân ca.

Nam tử ngủ ở trên giường theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, cảm thấy mềm mại, lại xoa xoa, vẫn là mềm mại, tựa hồ không giống có người …. Mở đôi mắt phượng, ánh vào mi mắt chính là áo ngủ bằng gấm nằm trong lòng ngực.

“Người này, lại chạy đi đâu rồi !” Không rõ là sủng nịch hay bất đắc dĩ, Trương Tứ Phong từ trên giường khinh thân nhảy xuống, tùy tay với lấy một tấm y phục che lại thân thể trần trụi.

Trong phòng, còn lưu lại lãnh hương vô cùng thân thiết đêm qua, trên bàn, là hai chén rượu ngã sõng xoài…. Đông tuyết hóa thành một dòng suối trong suốt, phản chiếu từng phiến hoa đào, hoa vũ bay tán loạn, phân phi lạc nhất.

“Bạch gia ! Bạch gia ! Người mau ra đây, chủ nhân tỉnh lại nhất định đang tìm Người, Người mau ra đây đi !” Một tiểu cô nương mặc áo trắng, khoảng mười sáu mười bảy tuổi chạy trong biển tầng tầng hoa đào tìm kiếm một bóng trắng, gấp đến độ trên gương mặt trọn trịa nhăn thành một bánh bao, ánh mắt ngập nước như muốn khóc lên.

“Bạch gia à !” Một trận hoa vũ nghênh diện bay qua, sương mù che đi ánh mắt, vạn đóa phấn hồng trong lúc đó thoáng xuất hiện một mạt trắng tinh khiết, lại khiến cho tiểu cô nương cao hứng reo lên, vội vàng chạy về phía hoa đang bay bay, cũng không ngờ vừa chạy vài bước là một thanh kiếm đang đối diện với cổ của mình, không khỏi sợ tới mức “a” một tiếng.

“Ai, không phải bảo ngươi ở bên ngoài chờ sao !” Đôi tay thon dài trắng thuần theo mưa hoa rút lại thanh kiếm, kiếm thu, phấn hồng tan hết, lộ ra một gương mặt nam nhân áo trắng hơn ba mươi tuổi, trên mặt hình như có điểm phong sương, lại thêm mấy phần phong tình nói không nên lời.

Đầy trời đầy đất toàn hoa đào có sánh gì, tuy dáng vẻ mê người nhưng không có phong tư hoặc nhân.

“A Tuyết…. A Tuyết sợ chủ nhân sốt ruột chờ ! Chủ nhân thực lo lắng Bạch gia ! Nếu tỉnh lại không thấy Người, chủ nhân chắc chắn sẽ thương tâm.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của A Tuyết, bạch y nam nhân cười khẽ nói : “Ngốc cô nương, tên vô tâm vô phế độc xà kia sẽ bị thương tâm gì cơ chứ, hắn muốn buồn bực thế nào thì cứ thế ấy.”

“Bạch gia !” A Tuyết không phục kêu lên.

“Tim cũng đã bị ngươi mang đi, lại như thế nào còn tâm chứ ?” Một giọng nói nam tử từ bên cạnh vang lên, chỉ thấy Trương Tứ Phong cưỡi ngựa không biết khi nào vào rừng hoa tìm được người.

“A Tuyết, ngươi đi ra ngoài coi chừng, đừng cho ai đi vào.” Bạch y nam nhân cũng không buồn nhìn Trương Tứ Phong một cái, chỉ khẽ nói với A Tuyết bên cạnh, cô gái nhỏ lập tức lên tiếng liền vội vàng ly khai.

“Sao đã tỉnh mà không gọi ta một tiếng ?” Trương Tứ Phong nhảy xuống ngựa đi đến phía sau bạch y nam nhân, thân thủ ôm lấy thắng lưng nam nhân, đối phương lại từng bước né tránh đi.

“Nhìn ngươi ngủ say như thế, ta sao lại không biết xấu hổ đi quấy rầy.” Ôn hòa nói một câu, bạch y nam nhân nhìn về Trương Tứ Phong cười như hồ ly phía sau, hắn không hiểu nổi, từ khi mất trí tỉnh lại, nam tử so với nữ nhân còn vài phần đẹp hơn này sao lại cứ cố tình nói hắn là…. là “nương tử” của gã.

Thấy thế nào, bọn họ hẳn là phải đảo lại mới đúng !

“Còn giận sao ? Được rồi, ta sai lầm rồi, Bạch đại hiệp đại nhân có đại lượng, liền tha thứ tiểu nhân đi.” Trảo vừa bắt đúng thời cơ, Trương Tứ Phong vừa lỗ mãng cười, vừa nắm lấy thắt lưng nam nhân, thấp giọng nói : “Vô Thương, ta lần sau cũng không dám…. thừa dịp rượu mà ra tay nữa, ta thề….”

Lúc này đây, nam nhân không đẩy ra tay sói của Trương Tứ Phong, xoay đầu lại nói một ý tứ hàm xúc khác : “Sao lại có thể khinh địch như vậy tạm tha ngươi, có lần đầu tiên, tất có lần thứ hai. Ta Bạch Vô Thương còn không muốn mỗi lần đều bị ngươi lăn lộn trên giường.”

Bạch Vô Thương… Vô Thương… nguyện ngươi cuộc đời này cứ thế mà không còn chịu chút tổn thương.

Trương Tứ Phong nghĩ, lúc trước cho Nguyên Bạch Lệ ăn đan dược nhất định từ nay về sau sẽ không còn một người tên “Nguyên Bạch Lệ” nữa, khi tỉnh lại, chỉ có Bạch Vô Thương, là người mà Trương Tứ Phong gã yêu cả đời.

Gã là may mắn hơn những kẻ khác rất nhiều, gã còn có thời gian nửa đời người để bù lại những sai lầm từng phạm phải, gã sẽ không bao giờ… tổn thương nam nhân này dù chỉ một chút, nguyện cùng dắt tay nhau đi suốt cuộc đời.

“Hai ta đã bái đường, ngày sau không động phòng thì phải làm gì bây giờ ?” Ám muội hôn lên cần cổ lộ ra ngoài của nam nhân, Trương Tứ Phong hai tay lại bắt đầu không theo quy củ phác đi lên. Bạch Vô Thương mặt ửng hổng “chát” một cái, gạt ra bàn tay của Trương Tứ Phong, lãnh kiếm lại “xoạt” một tiếng hướng về phía sau nam tử.

“Ta muốn ngươi cả một đời cũng…” lỗ mãng cười, nam tử đỡ lấy kiếm thế như nước chảy của Bạch Vô Thương, giữa chốn đào nguyên, hai thân ảnh như quang ảnh lưu luyến ở giữa, kiếm đỡ lấy kiếm, bay lên mãn thế tình hoài….

Trọn đời trọn kiếp…. cả đời rốt cục sẽ dài bao lâu ?

Bạch Vô Thương không biết, ít nhất, hắn có thể bắt lấy giờ này phút này.

Những gì đã qua hắn cũng không muốn nghĩ đến, nhưng nếu lão thiên gia an bài cho hắn quên đi hết thảy, kia cần gì phải quá mức chấp nhất nhớ lại ?

Người, luôn chỉ nhìn về phía trước.

Những ký ức mất đi, có lẽ cũng không tốt lắm, Bạch Vô Thương tựa hồ có thể cảm giác được điều này, từ việc Trương Tứ Phong yêu chiều hắn, che chở hắn, giữa tình yêu với hắn còn có một điểm bồi thường ẩn giấu.

Có lẽ Trương Tứ Phong từng thực cảm thấy có lỗi với hắn, nhưng nam tử có vài phần yêu dị này đối với hắn quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức có sơ hở, đem hắn nhốt vào bên trong không muốn đi ra, muốn chết chìm trong ái dục ôn nhu, sống mơ mơ màng màng.

“Ngươi thua.” Trương Tứ Phong một kiếm áp xuống, bạch y nam nhân liền dừng lại trong phiến hoa lớn, “cheng” một tiếng, lúc thân mình hạ xuống, hai bên cũng bay lên vô số hoa.

“Mấy ngày nữa, vị trí hiện tại của hai ta liền thay đổi.” Nam nhân tươi cười, đi vào trong mắt Trương Tứ Phong, tạo thành vô số gợn sóng trong lòng, quên đi tình cừu quyền thế, có lẽ hiện tại nụ cười của nam nhân lúc này, mới chính là bộ dáng chân chính.

“Ha ? Sự tình về sau thì sau hãy nói, ít nhất hiện tại ngươi là bị ta đặt ở dưới.” Khẽ cười một tiếng,ánh mắt lướt tới xương quai xanh của nam nhân, kéo lên y phục bị chảy xuống của nam nhân, nói : “Còn thường xuyên nói mình là lão nam nhân, có lão nam nhân nào phong tình như ngươi, xiêm y bán lộ, đây không phải là câu dẫn ta sao ?”

Khóe mắt giương lên, nam nhân bị đặt ở phía dưới nhìn về phía y phục do múa kiếm mà bị lỏng ra, nói :

“Ta lão nam nhân này, chỉ có ngươi xem là báu vật.”

Dừng một chút, Bạch Vô Thương nở nụ cười, cầm lấy áo của Trương Tứ Phong kéo xuống, “Như vậy, ta có quyến rũ được ngươi không ?”

Hoa đào tung bay đầy trời , che đi một cảnh xuân sắc, tựa hồ đã có được đáp án…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.