Giờ phút này, ngoài tiếng đuốc cháy “xuy xuy” thì không còn tiếngđộng nói khác, tất cả mọi người đều đang chăm chú nghe Nguyên Hâm nói,không ai dám lên tiếng. Đa số các quan hùng dũng đi theo Tuần Lạc tớiđây thầm toát mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, Nguyên Hâm vẫn đang tiếp tục nói: “Trên đường đi, ta vàmẫu thân mới biết An Thân Vương muốn lợi dụng mẫu tử ta lật đổ Tân Đế,Tân Đế là một quân vương tốt, chiến công hiển hách của hắn, có ai sống ở Thiên Triều mà chưa từng nghe danh. Ta không thể giúp người xấu làmchuyện sai trái, cũng không thể vì an nguy của bản thân mà tiếp tay choAn Thân Vương. Giờ có nhiều thần tử đứng đây như vậy, ta nhất định phảinói ra chân tướng.”
Nguyên Hâm nói rất trôi chảy, chất giọng đều đều như đã chuẩn bị những lời này từ lâu.
Sau vài giây im lặng, Tuần Dạ lạnh lùng cười hỏi “Chuyện đã tới nước này, An Thân Vương còn gì để nói.”
Tuần Lạc cúi đầu cười thành tiếng, tiếng cười tăng dần từ bé đến lớn, cuối cùng mới hóa thành tiếng cười đầy cuồng vọng.
Mọi người đều chăm chú nhìn Tuần Lạc, trông hắn chẳng khác gì ngườimới được nghe một câu chuyện cười kinh thiên động địa, nụ cười điêncuồng mà bi thống, trong đôi mắt kia cũng chỉ có vẻ giễu cợt.
Tuần Dạ thản nhiên nói với Tuần Lạc đang điên cuồng: “Tuần Lạc, ngươi có biết vì sao trẫm lại phong ngươi làm An Thân Vương không?” Hắnthoáng ngừng một chút mới nói: “Từ nhỏ trẫm đã biết ngươi rất thíchtranh với trẫm, cho dù trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-nhu-hoa/2101364/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.