Một đêm gió bắc trăm hoa tàn, tuyết lạnh thấu xương trắng xóa trời.
Lúc Tô Lạc Tuyết đẩy cửa sổ ra liềnnhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ đó, nàng mỉm cười hít hà mùi thơm của tuyếtrồi vội vàng chạy ra hành lang, một hàng dấu chân nho nhỏ in trên tuyếtvô cùng rõ ràng.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, nàng mangtheo nụ cười vui vẻ chạy tới phòng đại tỷ, vừa chạy vừa vui sướng kêulên: “Đại tỷ, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi. . . . . .”
Chất giọng trong trẻo vang vọng trong biệt viện thê lương dường như cũng làm cho nơi này trở nên ấm áp hơn.
Còn chưa chạy đến cửa phòng Tô Phù Liễu, Tô Lạc Tuyết đột nhiên dừng bước nhìn hai người che ô đi về phía này.
Đợi khi bọn họ bước vào sân, Tô Lạc Tuyết mới nhận ra đó là Nguyên Dực và Tuần Dạ.
Giờ phút này, khi nhìn thấy NguyênDực, trong lòng Tô Lạc Tuyết không còn sự xấu hổ và ái mộ của năm đónữa, trong lòng nàng chỉ có lạnh lẽo và phẫn hận.
“Kẽo kẹt—-” tiếng cửa mở vang vọngtrong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô PhùLiễu truyền ra: “Không ngờ mới chỉ có vài bông tuyết rơi đã làm muộikích động . . . . .” Giọng nói im bặt, Tô Phù Liễu vừa bước ra liền ngây người nhìn bóng người đứng trong tuyết.
Tuần Dạ dừng bước, chỉ có Nguyên Dựctiếp tục đi về phía Tô Phù Liễu, nhưng Tô Lạc Tuyết chợt giơ tay ngănhắn lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn tới đây làm gì?”
“Đón nàng về.” Nguyên Dực nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-nhu-hoa/2101353/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.