Mấy ngày nay Hầu phủ canh phòng sâmnghiêm, có lẽ do Tuần Lạc đã thông báo trước nên Tô Lạc Tuyết ra khỏiphủ rất dễ dàng, bước trên con đường lớn đầy tiếng người huyên nào, nàng lại thầm than thở: “Tuần Lạc là một người tứ cố vô thân, mình cứ rờikhỏi Hầu phủ như vậy có phải quá tuyệt tình không? Không cần biết,chuyện của Tuần Lạc không có liên quan tới mình. . . . . .” Tâm phiền ýloạn khiến nàng dậm chân liên tục: “Sao tự nhiên đối tốt với ta như vậy, làm ta có cảm giác mắc nợ ngươi.”
“Không được quay lại đó, nàng phải nghĩcách báo cho phụ thân dã tâm của Nam Chiêu Hầu, bảo vệ Tô gia.” Nàng gật đầu kiên quyết, vừa định đi về phía cổng thành thì nhìn thấy bóng lưngmột người mặc áo choàng màu đen hoa lệ, mắt nàng bừng sáng chạy về phíađó, đột nhiên nàng dừng bước, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm.
Trên danh nghĩa, nàng đã bị một đám giặccướp bắt cóc, giờ đột nhiên xuất hiện, không phải tự nói cho Tô hậu biết tất cả là kế hoạch của nàng sao?
Nhưng. . . . . . Tỷ phu.
Nàng lặng lẽ gọi thầm hai chữ xa lạ này, trên môi xuất hiện nụ cười khổ sở.
Dù tám năm nay nàng luôn để mắt chú ý tới hắn, nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ trò chuyện với hắn, lầnnào cũng chỉ xa lạ lướt qua nhau, mà có khi hắn còn không nhớ nổi nàngtên là Tô Lạc Tuyết. . . . .
Đã là tỷ phu, cần gì phải nhớ mãi không quên, khổ sở theo đuổi, quay đầu lại chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-nhu-hoa/120583/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.