Tô Lạc Tuyết dịch dung, mặc nam trang rảo bước trên đường, thỉnh thoảng lại dùng tay đấm đấm vào đôi chân đang tê mỏi. Đào hôn mấy tháng nay, nàng tự dựa vào đôi chân của mình đi quaQuan Thành, Xuyên Thành, Tấn Thành. Nàng cũng không vội tới Hoàn Thànhxem mặt Hoa Tu, thật vất vả mới trốn đi được, không ăn chơi thỏa thíchthì thật có lỗi với bản thân. Dọc đường đi được ngắm danh lam thắngcảnh, sóng biển vỗ ầm ì, chơi mà không thấy chán. Không những thế, dựavào gương mặt Phong Ảnh dịch dung cho nàng, nàng cũng không sợ bị ngườiquen nhận ra.
Nhìn đường phố phồn hoa, mọi người ăn mặc gọn gang, sạch sẽ. Không hổ là Đồng Thành, nơi có thể sánh ngang cùng Lạc Thành.
Đột nhiên có mấy kẻ ăn xin bẩn thỉu cầmmảnh bát vỡ vây quanh nàng, khóc lóc kể lể: “Xin công tử thương xót chomiếng cơm ăn. Tiểu Hổ nhà ta đã nhịn đói ba hôm nay, người làm cha không ăn gì cũng không sao, nhưng đứa bé này . . . . .”
Hắn kéo một đứa bé tầm bảy, tám tuổi lại gần: “Ngài nhìn này, nó chỉ còn da bọc xương, mặt mũi tái xanh tái xám.”
Bọn họ thật đáng thương, nàng định lấytiền trong túi ra bố thí cho họ, nhưng dốc sạch túi chỉ còn có mười đồng tiền lẻ. Nàng quên mất, mấy tờ ngân phiếu Phong Ảnh cho nàng đã tiêuhết từ mấy hôm trước, với tình trạng viêm màng túi hiện giờ, có muốn điHoàn Thành cũng lực bất tòng tâm.
Nhìn mười đồng tiền lẻ trong tay, khôngngờ, cũng có ngày Tô Lạc Tuyết nàng phải buồn phiền vì bạc, thứ Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-nhu-hoa/120581/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.