“Để em vô trước.” Tân Đồng thả tay Lệ Đông Nhất ra, ngăn anh lại, “Chờ em.”
Tân Chí vừa mới ngủ trưa dậy.
Hộ lý ra ngoài rồi, Tân Đồng liền hứng nước, pha chút nước nóng, lau mặt giúp Tân Chí.
“Đồng Đồng, ba không nghiêm trọng lắm đâu, có hộ lý ở đây mà. Con đừng đến hoài, làm lỡ công việc.” Tân Chí cầm khăn mặt, tự mình lau hai vai.
“Không lỡ gì mà,” Tân Đồng dọn dẹp này nọ rồi ngồi xuống giường, “Ba, ba thấy đỡ hơn chưa? Con muốn thưa chuyện này với ba.”
Lệ Đông Nhất đứng bên ngoài đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được Tân Đồng đi ra.
“Ba gọi anh vào đó.” Cô chắp tay, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
Lòng Lệ Đông Nhất chùn xuống, nhưng không biểu hiện ra mặt, “Một mình anh hả?”
“Ừm.”
Lệ Đông Nhất sửa sang lại quần áo, hôn chớp nhoáng lên mặt Tân Đồng một cái, thấp giọng nói, “Lucky Kiss (nụ hôn may mắn).”
“Thưa bác trai.”
Tân Chí nhìn thoáng qua anh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Người ở trước mặt này trông thật cao quý và điển trai, tuy lễ phép cung kính gọi ông một tiếng “bác trai”, nhưng ông tuyệt đối không dám xem thường anh. Ông không phải nông dân trồng hoa chưa trải đời, cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, liếc mắt một cái liền nhìn ra người này không hề đơn giản.
Tuy rằng ông rất muốn kêu Đồng Đồng mau chóng tìm một người có thể phó thác cả đời, nhưng cũng không muốn dạng đàn ông như vậy.
Người như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989132/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.