Chương trước
Chương sau
editor: Đông Sương

Buổi tối, hai đấng mày râu ở phòng khách đánh cờ, mẹ Lăng bưng trái cây đếnthư phòng cùng Lăng Nhuế tùy ý trò chuyện một chút. Rất dễ nhận thấy, mẹ Lăng là có ý dò ý tứ mà tới.

Ý trong lời nói, Lăng Nhuế cảm thấy ra được, ba mẹ đối với Tiêu Hạo rất hài lòng.

Tắm xong, Lăng Nhuế theo thường lệ trở về thư phòng, sau đó ánh mắt liềnkhóa ở hộp quà trắng muốt ban ngày Tiêu Hạo tặng, là quà tặng gì mà nhất định phải tự mình trở về phòng mở đây?

Lăng Nhuế vừa lấy hết ýđịnh mà nghĩ, vừa lưu loát mà dùng cây kéo mở giấy bọc. Bởi vì chú ý lực toàn bộ đều ở trên tay, cho nên khi Tiêu Hạo hạ hết quân cờ nhẹ chânnhẹ tay đi vào gian phòng, Lăng Nhuế cũng không có chú ý tới.

“Bá ——” thật vất vả xé ra bên trong hộp giấy nhỏ, Lăng Nhuế hoàn toàn bị đồ vật trước mặt cho kinh sợ.

Vốn tưởng rằng sẽ là cái vật gì làm thủ công tinh mỹ, ai ngờ, cư nhiên...... Lại là một cái áo ngủ mới!

“Vật quy nguyên chủ.” Tiêu Hạo đến gần, đem hai tay chống ở trên mặt bàn,cười như không cười nhìn chằm chằm vẻ mặt Lăng Nhuế đang cảm thấy khóxử.

Lăng Nhuế vội vàng luống cuống tay chân đem áo ngủ nhét vào, xoay người liền hỏi, “đồ của em đâu?”

“Hả?” Tiêu Hạo nhíu mày làm ra vẻ mặt tò mò, “Em không phải là ghét bỏ nó cũ, cho nên anh liền ném giúp em!”

“Anh——” Lăng Nhuế vừa giận vừa hờn, người này cư nhiên cầm áo ngủ cùng mình nói giỡn, tiện tay giơ tay lên bên quyển sách liền cầm lên.

Tiêu Hạo nhẹ nhàng linh hoạt chuyển một cái, thuận tay liền đoạt quyển sách trên tay Lăng Nhuế, chợt lại làm động tác im lặng, “Thế nào, Nhuế Nhuế nghĩtại nhà mình muốn đánh nhau à?”

“Anh biến thái!” Lăng Nhuế không còn kế sách, chỉ có thể ngoài miệng chiếm chút tiện nghi.

Tiêu Hạo cười lắc lắc đầu, cầm quả nho đặt ở trong miệng của mình, nghiêngđầu, không nói hai lời, xoay người liền đánh úp về phíamôi anh đào của Lăng Nhuế.

Lăng Nhuế bị Tiêu Hạo nắm bả vai như vậy chuyển mộtcái, liền vòng vào ở giữa anh và bàn đọc sách. Đã lâu cảm giác mát lạnhtrên người con trai lập tức đánh úp về phíatoàn thân, làm máy điều hòa không khí âm thanh hô hô, Lăng Nhuế cổ họng không phải truyền ra mộthai tiếng bể tan tành ưm, sau đó lại toàn bộ cắn nuốt ở trong miệng Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo vây cô chặt quá đỗi, Lăng Nhuế cơ hồ sẽ bị áp đảo ở trên bàn. Cô chỉ cảm giác đôi tay mình chống đỡ ở bộ ngực Tiêu Hạo càng ngày càng vô lực rồi, nhưng lại cảm giác được một cách rõ ràng đầu lưỡi Tiêu Hạo tại chính mình trong miệng khơi thông đoạt lấy quyền......

Một giây kế tiếp, Lăng Nhuế đột nhiên mở hai mắt ra, cảm giác Tiêu Hạo dùng sức chống đỡ một chút cái ót của cô, có cái đó bị đưa vào trong miệng,ngọt ngào, mang theo điểm chua nhàn nhạt.

Hôn chóp mũi Lăng Nhuếmột cái, Tiêu Hạo cười buông cô ra, Lăng Nhuế lúc này mới từ từ khôiphục vững vàng hô hấp, trên lông mi dính nước nhỏ vụn, đôi môi càng thêm đỏ thắm ướt át.

Tiêu Hạo nhìn không nhịn được đưa tay kèm trêngò má ửng đỏ của cô, ma sa nửa ngày, mỉm cười lại hôn một cái đôi môicủa cô, “Em nói, tên biến thái sẽ có tâm địa tốt như thế cho em ăn quảnho......”

Cái nào biến thái có thể uy quả nho như vậy?

Lăng Nhuế dùng tràn ngập hơi nước mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hạo, lại khôngbiết giờ phút này đắm chìm trong trong ngọn đèn, cô xinh đẹp đến cơ hồcó thể để cho lòng người say.

“Đi ngủ sớm một chút đi, anh cũngđi về!” Tiêu Hạo cúi người nhặt lên áo ngủ đưa cho cô, tận lực để chomình giọng điệu vững vàng, “Ba em nói, ngày mai dẫn mọi người đi tâyđường chơi, cũng không phải cần mang áo ngủ sao!”

“Ba ta không phải để cho anh——” ở nhà ta sao?

“Trong lúc khảo sát cần phải thời khắc giữ vững tỉnh táo, kiên quyết chống lại tất cả viên đạn bọc đường” Tiêu Hạo đưa tay nhéo lỗ mũi Lăng Nhuế, lạihôn một cái lên trán cô, “Chỉ là, ngoại trừ cái này!”

Từ tâyđường để hết hà đăng trở lại, Lăng Nhuế vừa đến nhà không bao lâu liềnnhận được điện thoại của giáo sư Tôn chủ nhiệm, nói là ông mới vừa nhậnhạng mục mới không đủ nhân lực, hi vọng cô có thể đến khoa điện tử trình diện trước thời gian.

Trở lại đại học A là buổi chiều ngày thứhai, bởi vì khoa điện tử cũng không có nói trước cho Lăng Nhuế an bàitrụ sở, nói một cách khác, kể từ bây giờ đến nửa tháng sau tựu trường cô đều cần ở trong căn hộ Tiêu Hạo tá túc.

Buổi tối tắm xong, Lăng Nhuế đứng trong phòng khách bắt đầu do dự.

Nếu như cô ngủ phòng ngủ như lời nói, như vậy Tiêu Hạo cũng chỉ có thể ngủtrên sofa. Nhưng là, ghế sa lon dù sao cũng không lớn, kiểu này một ngày hay hai ngày không có gì, nửa tháng này...... Hình như cũng khôngđược nha!

Làm thế nào? Nếu không mình ngủ trên sofa, Tiêu Hạo ngủ phòng ngủ? Nhưng là, chủ nghĩa đàn ông của anh lớn như vậy, có thể đồng ý đề nghị của cô sao?

Hay hoặc là, ngủ cùng phòng ngủ?

Một giây kế tiếp, Lăng Nhuế chợt vỗ ngực của mình mấy cái, vội vàng đem ý tưởng gan lớn ngất trời này lấp trở về.

Tiêu Hạo tắm xong lúc đi ra, đã nhìn thấy lăng Nhuế ngu ngơ đứng ở giữaphòng khách hướng về phía ghế sa lon ngẩn người. Đến gần, Tiêu Hạo từphía sau vòng chắc eo thon của Lăng Nhuế, “Vật nhỏ, đang suy nghĩ gì?”

“Ngủ.”

“Sớm như vậy?” Tiêu Hạo cúi đầu lại gần cần cổ trắng nõn Lăng Nhuế cắn mộtcái, đôi tay vừa dùng lực liền đem Lăng Nhuế ôm lấy trực tiếp đến gầnphòng ngủ.

“Anh làm gì thế?” Lăng Nhuế ngã xuống giường, mặt kinh hoảng nhìn nằm ở Tiêu Hạo bên cạnh, nhịp tim nhất thời tăng nhanh.

“Ngủ.” Tiêu Hạo giật giật gối đầu, xê dịch khuỷu tay ôm chặt người cô, lời nói có chút mỏi mệt, “Yên tâm, trước khi lĩnh chứng, anh sẽ không động thủvới em, chỉ là, muốn anh ngủ nửa tháng ghế sa lon cũng là tuyệt đốikhông thể nào.” Vỗ vỗ sau lưng của Lăng Nhuế, Tiêu Hạo xê dịch cái đầuvề hõm vai cô.

Nửa ngày, Lăng Nhuế thấy Tiêu hạo vẫn không có động, tâm mới thoáng thả lỏng.

“Nhưng...... em còn không ngủ được.” Lăng Nhuế giật giật, đem mình xê dịch xuống phía dưới, cùng Tiêu Hạo đối mặt.

Ánh trăng xuyên thấu qua màu trắng rèm cửa sổ nhàn nhạt ánh sáng, buộc vòng quanh hình dáng cường tráng người kia, Lăng Nhuế nghiêng đầu nhìn nhưvậy hồi lâu, không nhịn được liền đưa tay dọc theo đường cong đi miêutả. Tay vốn là cách không, thế nhưng sao thuận xuống tay không cẩn thậnchạm được da thịt Tiêu Hạo, Lăng Nhuế như làm trộm vội vàng thu hồi lại, sau đó thấy anh không có gì động tĩnh, ngừng một hồi, cười lại đem bàntay chạm vào tiếp......

Như thế qua lại mấy lần sau, TiêuHạo liền nắm tay phải cô khi lần nữa đưa tới, trực tiếp đặt ở bên eo của mình, sau đó tay trái đè một cái, mặc cho Lăng Nhuế làm thế nào cũng ko rút tay ra được.

“Anh làm gì thế?” Tay trái lại bị anh bá đạonắm, hiện tại tay phải cũng bị anh đè ép, Lăng Nhuế không động đậy được, có vẻ có chút mất hứng.

“Em lộn xộn nữa, anh liền muốn......”

Thở dài một tiếng, Tiêu Hạo há miệng hít thở sâu, làm cho mình hết sức trấn tĩnh, “Ngủ sớm một chút, ngày mai nhớ dậy sớm một chút làm bữa sáng.Anh đi xem bóng đá, em...... Tự ngủ sớm một chút đi!”

Mơ hồphía bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy, Lăng Nhuế một người lăn qualộn lại giằng co nửa ngày, rốt cuộc lúc Tiêu Hạo đẩy cửa vào lần nữa đãngủ thiếp đi.

Cúi người hôn lên mặt đang ngủ vui vẻ của cô, Tiêu Hạo nhẹ nhàng cầm một gối đầu, liền lại đi ra ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Hạo lái xe đưa Lăng Nhuế đi đến khoa điện tử trình diện.

Lúc lên xe, Lăng Nhuế phát hiện Tiêu Hạo vẫn càng không ngừng ở đó xoay cổ.

“Anh bị sái cổ rồi, nếu không, tối nay em ngủ trên sofa đi!” Nhìn dáng vẻTiêu Hạo không quá thoải mái, Lăng Nhuế cảm thấy có điểm thương tiếc.

Hiển nhiên, người kia vô cùng không cảm kích, hung hăng liền lườm cô một cái tỏ vẻ cảnh cáo. Lăng Nhuế nhanh chóng đổi lời nói, giọng nói rốt cuộccó chút xấu hổ, “Vậy nếu không tối nay cùng nhau ngủ giường?”

Tiêu Hạo dừng lại nghiêng đầu, con ngươi nhìn lên nhìn xuống đánh giá LăngNhuế một phen, “Em tướng ngủ quá kém!” Ngụ ý, mình là sẽ không sẽ cùngcô ngủ chung!

“Em tướng ngủ rất khó coi sao?” Lăng Nhuế lẩm bẩmlặp lại, sau đó cô mơ hồ liền nghĩ đến một khả năng khác, cảm giác ngọtngào nhất thời liền dâng lên trong lòng.

Xoay mặt, cô lấy lòngnói, “Vậy em về sau mỗi ngày đều đấm bóp cho anh đi, em đã cùng mẹ emhọc qua, kỹ thuật cũng không tệ lắm!”

Tiêu Hạo sắc mặt hơi chậm lại, “Tối hôm qua kỹ thuật miêu tả không tồi!”

Cho đến lúc xuống xe, Lăng Nhuế mới phát hiện hai người mặc rõ ràng đều là màu trắng đen.

Cô mặc áo sơmi màu trắng váy đen, đai lưng phù hợp màu đen chiều rộng, màTiêu Hạo lại mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng cùng quần tây màu đen!

“Em nhớ được...... lúc náy anh không phải mặc T shirt màu xanh dươngđậm sao?” Lăng Nhuế đưa tay che ánh nắng mặt trời, hối hận mình quênmang ô che nắng rồi, một giây kế tiếp, Tiêu Hạo đưa tay che ô thườngdùng trên đỉnh đầu cô, “Chợt nhìn không vừa mắt, liền đổi!”

Không vừa mắt? Lăng Nhuế lắc đầu một cái cảm thấy cái giải thích này quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Cô mặc vậy là vì biều hiện thành thục dịu dàng, thì ra Tiêu BOSS anh gần đây dính vào cách ăn mặc cổ quái rồi hả?

Vừa đi vào đại sảnh, bọn họ chạm mặt liền gặp được Chu Dụ, “Ơ, mới mẻ nha, Tiêu Hạo cậu cái này là ——”

Chu Dụ hiển nhiên không ngờ rằng Tiêu Hạo lại xuất hiện tại nơi này.

“Theo cô ấy đến báo danh.” Tiêu Hạo chỉ chỉ Lăng Nhuế, thò tay mà tiếp nhậntúi trong tay cô để cho cô thu cái ô, mình liền cùng Chu Dụ trò chuyện.

Một đường từ đại sảnh đi tới trên lầu, tay Tiêu Hạo thủy chung rất tùy ýkhoác lên đầu vai Lăng Nhuế, mới đầu, Lăng Nhuế cũng không có cảm thấykhông ổn, nhưng sau khi nhiều người đi qua đi lại nhìn lại, cô đã cảmthấy có chút ngượng ngùng.

Đang muốn mở miệng khiến Tiêu Hạo đểtay xuống, anh chợt rất tự giác đem tay đang khoác lên vai Lăng Nhuếhướng Chu Dụ, “Tôi liền không vào được rồi, cậu giúp tôi hảo hảo chiếucố, tôi chính là giao cô ấy cho cậu đó!”

“Thành!” Chu Dụ đẹp trai vỗ tay một cái, hai người trịnh trọng hoàn thành cái này động tác bắt tay đơn giản.

Lúc Chu Dụ bồi theo Lăng Nhuế đi gặp giáo sư, Tôn chủ nhiệm đang trongphòng làm việc phát biểu. Từ trong lời nói Lăng Nhuế mơ hồ nghe được,hình như là sinh viên viết luận văn không phù hợp yêu cầu, sau đó bị tạp chí nước Anh cho lui bản thảo rồi.

Nhìn mặt sinh viên đi raphòng làm việc, Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy ko khí phòng làm việc éprất thấp, rất thấp, hình như nghiên cứu sinh cùng mình tưởng tượng đượcchênh lệch khá xa...... Ngộ nhỡ, mình thật không làm được SCI cùngEI, chẳng lẽ còn thật không cách nào tốt nghiệp?

Chu Dụ vỗ nhẹ bả vai Lăng Nhuế, cô như cũ đắm chìm trong sự sợ hãi có thể hay không làm ra luận văn.

Ngẩng đầu hồi hồn, Lăng Nhuế phát hiện Tôn chủ nhiệm đang vô cùng hiền hòamỉm cười đối với mình, hơn nữa còn là cái loại cười đó cực kỳ tiêu chuẩn lộ tám viên hàm răng rực rỡ nụ cười.

Bởi vì không biết nên lấylễ như thế nào đến, mình cũng nhân viên, Lăng Nhuế cung kính tự giớithiệu mình, “Chào giáo sư Tôn, em là Lăng Nhuế.”

“Ha ha, LăngNhuế a, tôi nhớ, tôi nhớ, đến, ngồi xuống bên này tán gẫu.” Giáo sư Tônthu lại tức giận lúc nãy, khí định thần nhàn bưng lên ly trà tử sa rênmặt bàn, khẽ gật đầu, mở miệng rất trực tiếp hỏi, “Em vừa mới thấy tôimắng học trò bị dọa sợ?”

Lăng Nhuế cả kinh, nhạy bén lắc đầu, lúc này mới phát hiện ra Chu Dụ đã sớm đi ra khỏi phòng làm việc.

“Giáo sư nghiêm một chút, học sinh mới có thể học tốt được “Mím môi một cái,Lăng Nhuế mỉm cười bổ sung, trong lòng cũng đang đánh trống, “Giáo sưTôn, cái đó, trước tiên em cần làm những gì ạ?”

“Ha ha, tôi thậtsự không có nhìn lầm người, Lăng Nhuế chúng ta quả nhiên là học sinh hết sức chăm chỉ.” Nói cho hết lời, giáo sư Tôn đứng dậy lấy ra ba quyểnsách từ trong giá sách bên cạnh, ý vị sâu xa mở miệng, “Học giỏi làchuyện tốt, nhưng cũng gấp không được, tất cả đều chuẩn bị xong cho em,em trước tiên cứ đọc hiểu rõ rồi.”

Lúc nhận lấy sách đầu tiên từtrong tay giáo sư, Lăng Nhuế nhìn cảm thấy nhìn quen mắt; lại nhận thêmqua cuốn thứ hai, cô tỉnh ngộ rồi, lúc cầm lấy cuốn thứ ba, Lăng Nhuếngượng ngùng lên tiếng, “Giáo sư Tôn, mấy quyển sách này em đều đã xemqua.”

“A, xem khi nào?” Giáo sư Tôn hiển nhiên mặt kinh ngạc.

“Lúc chuẩn bị thi lại......” Thấy mặt giáo sư của mình hình như khôngphải rất tin tưởng, Lăng Nhuế vội vàng lại đem những thứ trong sách viết gì ra nói, lại có những chố còn chưa đúng, toàn bộ đầu đuôi gốc ngọnthuật lại một lần.

Sau khi thao thao bất tuyệt nói xong, LăngNhuế mới nhớ tới mạch điện tử của cô hình như cũng từ 1 trong những giáo trình này mà ra, mà cô cư nhiên ngay trước giáo sư của mình, đối vớikết tinh lao động bọn họ quơ tay múa chân?

Thẳng thắn là một loại mỹ đức, nhưng giống như cô quá đáng thành thực như vậy, hình như cũng liền có chút không được......

Cuối cùng, hai người nói chuyện ở giáo sư Tôn lộ ra tươi cười liền kết thúc.

Buổi trưa, Lăng Nhuế cùng sư tỷ nhỏ nhất cùng nhau dùng cơm trở lại phòngthí nghiệm, đẩy cửa đã nhìn thấy mấy sư huynh sư tỷ cùng khóa ở đó ăndưa hấu.

Mọi người tuổi tương tự, lúc chia xong dưa hấu, mọi người cũng liền quen thuộc, tự nhiên lời nói chuyện cũng nhiều hơn.

“Lăng Nhuế, sáng sớm hôm nay người cùng em đến báo danh chính là bạn trai của em à?” Gặm hết dưa hấu, Đại Sư Tỷ dẫn đầu bắt đầu bát quái.

“Sư tỷ, làm ơn, nhìn một cái cũng biết là bạn trai Lăng Nhuế rồi!” Tam Sư Huynh ngắt lời.

“Không đúng, tôi thấy hình như anh ta còn quen biết giáo sư Chu nữa, sẽ không phải là bạn của giáo sư Chu đi!”

“Không phải là giáo sư khoa điện tử chỗ chúng ta, là giáo sư đại học A mời.”Mắt thấy tất cả mọi người càng kéo càng xa, Lăng Nhuế vội vàng đứng ranói chuyện, ai ngờ nàng đồng nhất mở miệng, Nhị Sư Huynh sẽ tới sức lựcrồi, “Nha, vậy thì thật là tốt, sư tỷ chúng ta cũng là tiến sĩ, nếukhông, Lăng Nhuế, em giúp một tay tác hợp một chút?”

“Nhưng là,Tam Sư Huynh mới vừa rồi đoán cũng không sai!” Lăng Nhuế ngượng ngùng mở miệng, giống như làm khó, trong lòng lại không nhịn được oán thầm TiêuHạo là một người thuộc dạng người tình đại chúng.

“Cậu ta nói đúng cái gì nha?”

Nhị Sư Huynh mắt thoáng nhìn, ném ánh mắt khinh bỉ, một hồi lâu, chợt ngừng tạm “...... Sẽ không phải là câu kia là bạn trai của em chứ?”

“Không có ánh mắt, tôi vừa nhìn, hai người mặc chính là đồ đôi!” Tam Sư Huynh nói!

Lăng Nhuế híp mắt cười cười, “Lần sau để cho hanh ấy mời mọi người ăn cơm!”

Lời nói có chút ngượng ngùng, nhưng mọi người nghe càng thêm ngượng ngùng,tiểu sư muội này cũng quá thâm tàng bất lộ đi, bạn trai của mình bị mọingười đùa giỡn như vậy, lại còn có thái độ đối đãi như thế.

Hiểnnhiên, Đại Sư Tỷ là đang quẫn bách nhất thời, lúng túng đang muốn mởmiệng giải thích, cửa liền truyền tới một âm thanh trong trẻo lạnh lùng, “Các ngươi rất rảnh rỗi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.