Chương trước
Chương sau
Giọng Đế Mộng tuôn ra mà âm vực cứ như là bài ca bất tận:

"Tiền bối Tố Nga, ha ha, tiểu nữ của người thật là xinh đẹp quá mức cần thiết. Còn gã gian phu Lộc Tôn ngươi phải khổ sở lắm vì đang có tới hai bảo vật đang giấu kín nhưng lúc nào cũng sợ người khác rình mò. Thật là không hay ho chút xíu nào a"

Hằng Nga tái mặt, cái gã cờ hó vô duyên thối này trẻ người nhưng lại biết nhiều chuyện nhà của ta lắm vậy? Không xong rồi, ta phải báo gấp cho mẫu thân hay chuyện này mới được!

Đột nhiên có một tiếng "oanh" vang động khủng khiếp. Linh khí vũ trụ tràn ngập khắp nơi, xuyên khung bị mở tan hoang, sự an toàn của cung Quãng Hằng chỉ còn là một khái niệm mơ hồ và phi thực tế.

Ai đó có sức mạnh khủng bố và vô đối đang giáng hạ nơi này?

Trên không trung một khối mây ngũ sắc khổng lồ xuất hiện. Đôi mắt huyền nhung xoe tròn biểu lộ sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, khi nhìn thấy Đại Chúa tể Đại Năng và La Bàng từ từ giáng hạ cùng một lũ ác thần hầm hố lố nhố sau lưng.

Miệng Hằng Nga lẩm bẩm:

"La Bàng ông ấy đi cùng ai mà sao nhìn khủng khiếp quá đi"

Cuội Đế Mộng hỏi khẻ:

"La Bàng là người có vai vế gì"

Hằng Nga run rẩy:

"Lão ta là nhạc phụ gia gia của thân phụ ta, ngươi có biết người đi cùng ông ấy không vậy"

Đế Mộng:

"Hắn được bọn giang hồ Vũ Trụ giới gọi là Đại Chúa tể tên là Đại Năng Đế Thiên. Mau trốn thôi"

Lúc này Cuội mới phát hiện, Hằng Nga vì quá hoảng sợ đã ôm thít lấy cổ mình. Tấm thân ngọc ngà kia ghì sát vào ngực anh, hai chân nàng quắt lấy eo Cuội tựa con chàng hiu ôm nhánh dọc mùng. Mùi thiếu nữ thơm tho đang thở o o trước mặt, thật là ngại quá đi!

Dù biết Đế Mộng đã phát hiện ra, Hằng Nga vẫn đu tòng teng mà không chút ngượng ngùng. Cô thật sự cần một người để nương tựa dựa dẫm vào lúc này.

Sự lãnh đạm và thờ ơ như "khí trơ" của Đế Mộng trước nhóm ác thần  siêu cường giả làm tan rã trái tim Hằng Nga. Cô quả ấn tượng với sự trẻ trâu ngoại hình nhưng vô cùng "xăm mình" trong bản lĩnh của gã trai lạ này. Cô nào biết hắn chỉ mượn xác Hắc Đế Mộng non trẻ, còn cái đầu thì đã dãi dầu hơn 5 tỷ năm trong Vũ Trụ giới.

Cuội Đế Mộng bắt đầu nhét "hành" vào cô tiểu thư xinh đẹp Hằng Nga:

"Buông tay ra, con gái con đứa mà ôm trai lạ cứng ngắc hà"

Hằng Nga phụng phịu:

"Ôm chút xíu có mất mát gì đâu"

Dứt lời Hằng Nga lấm lét tuột xuống đất, hai tay vẫn víu chặt tà áo Đế Mộng. Khủy chân Hằng Nga vẫn còn run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng bệch làm cho đôi môi hồng căng mọng lẻ loi trở nên đẹp đẽ kinh hồn

Đế Mộng nghĩ thầm:

"Bà mẹ nó, ở tình huống khác thì ta phải cắn nát cái cặp môi mọng này mới thỏa sự thèm thuồng, còn bây giờ phải lo "chuồn" cái đã"

Đã nói trước rồi, đàn ông ai chả mê gái đẹp chứ! Căn bản là Lộc Đà đã ủ cháu gái mình trong sự an toàn tuyệt đối. Giờ bỏ ra môi trường "tự nhiên" cô thật sự bị sốc như con cóc chờ mưa.

Đại Chúa tể quay sang La Bàng giọng tựa sấm rền:

"Đừng để ta phải thất vọng, mi là canh bạc cuối cùng để thống nhất Vũ Trụ giới đấy! Một luật chơi thú vị. Nhai Lư Phổ Tật ơi ta đã có con ách chủ rồi ngài yên tâm mà tu hành để dành Vũ Trụ giới cho ta cai quản nhé"

La Bàng cười nịnh:

"Chúa tể cứ yên tâm, đây là sân nhà của ta, lũ hỗn mang kia sẽ sớm buông giáp quy hàng, dâng cả Vũ Trụ giới cho người cai quản"

Đại Năng Đế Thiên:

"Chớ có chủ quan, hai con nha đầu dược sư và anh em nhà Cuội là những thành phần khó lường nhất Vũ Trụ giới đấy"

La Bàng huênh hoang:

"Chúng sẽ sớm nếm mùi Phích Lịch Huyền Sấm mà ta đang chôn giấu ở Địa cầu. Vài hôm nữa thôi ngài sẽ kê gối ngủ yên mà không cần lăn tăn gì về chúng nữa"

Đại Chúa tể gật gù:

"Ta hy vọng là thế, giờ ngươi hãy nói diệu kế để thu phục Long Ke và Long Liệt cho ta nghe đã"

La Bàng kề miệng xì xầm một lúc với Đại Năng, Đại Chúa tể ra chiều rất vừa ý. Ông quay xuống lũ ác thần đang tụ tập phía sau và nói:

"Từ giờ phút này La Bàng Thượng thần sẽ là Bàng Cổ Lệnh sư thống lĩnh các người trong trận chiến thảo phạt ở Địa cầu, kẻ nào bất tuân mệnh sẽ nhận được một cái kết vô cùng thảm khốc nghe chưa"

Cả bọn quỳ rạp xuống:

"Đại Chúa tể vạn phúc, Bàng Cổ Lệnh sư thần võ khang an"

Đại Năng Đế Thiên trao cho Bàng Cổ Lệnh sư một cái hòm to chứa đầy linh đan huyền dược. Rồi dặn dò trước khi rời đi:

"Hãy cho bọn chúng nghỉ ngơi và dùng hết số đan này rồi mới xuất quân nhé"

Bàng Cổ Lệnh sư cung kính:

"Tuân mệnh"

Hằng Nga lẩy bẩy vịn vai Đế Mộng, cô rì rầm:

"Ca ca đừng bao giờ bỏ rơi muội một mình nhé, hãy nói muội nghe bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Sự đột phá trong lối xưng hô đã làm Cuội lâng lâng, anh tạm rời hình ảnh Cô cô trong chốc lát:

"Giờ thì ta chưa biết thế nào, nhưng sẽ có vài câu hỏi dành riêng cho muội đang chờ giải đáp"

Hằng Nga:

"Ca là đồ xấu xa, mà ta…thôi kệ, cứ hỏi đi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.