Thanh Lam đi tới bàn đá trong sân tùy tiện ngồi xuống, chờ xem kịch vui.
Đế Long cũng cảm thấy không thích hợp, người trong sân nhiều lắm, nàng và Khương Hoài Ưu bị các thế lực người tu tiên vây quanh chật như nêm cối. Đây là đến bảo hộ Khương Hoài Ưu? Hiện tại Khương Hoài Ưu không bế quan, nguy hiểm cũng giải trừ, bọn họ không đi còn vây quanh ở nơi này làm cái gì?.
Khương Hoài Ưu biết những người này vây quanh nàng làm cái gì, nàng không chờ bọn họ mở miệng, nhẹ nhàng mà phun ra câu: “Chuyện Tiên Phủ không liên quan gì đến tôi.”. Xoay người đi về phòng, ống tay áo phất một cái, ngay cả cửa phòng cũng đóng lại.
Thanh Lam miệng hé ra, thiếu chút nữa rớt luôn cằm xuống đất. Nàng lớn tiếng kêu lên: “Ây, Khương Hoài Ưu nhưng chính tai tôi nghe Đế Long nói Tiên Phủ là khi cô đánh Phong Thiên trận đánh ra mà?”.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong phòng bay ra: “Thì sao? Tiên Phủ cũng không phải của tôi.”. Lời vừa dứt, linh khí và tinh hoa vạn vật nồng đầm đều hướng trong phòng lao vào Khương Hoài Ưu, Nữ Đế tiếp tục luyện công, bày ra một bộ cao cao tại thượng chuyện không liên quan đến mình.
Chúng tu tiên ở đây hai mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn về Đế Long còn đứng ở trong sân.
Đế Long nhìn thấy nhiều người như vậy trông về phía nàng, lúc này ưỡn ngực, nói: “Các người thu phục đám lão già Hãn Hải, trận trụ tàn khuyết giao cho ta giải quyết!”.
Mọi người không nói gì! Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-long-tu-than/902400/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.