Đế Long không để ý hai tên kỵ binh kia, tung người lên nhảy đến trước mặt tên nam tử mặc áo giáp màu bạc, nói: "Không cần phải đuổi tận giết tuyệt người ta đi." Một người có thể để nô tài, thị nữ bên người xả thân bảo vệ, một người thà rằng ở lại tử thủ cũng không muốn để nô tài, thị nữ vì chính mình chặn hậu mà một mình chạy trốn, sẽ không phải là một người đại gian đại ác. Không phải người ác độc, cô còn thấy chết không cứu thì có chút không thể nào nói nổi.
Hai mươi tên kỵ binh cấp tốc bao vây Đế Long và nữ tử áo trắng lại, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công hai người.
Nam tử nuốt viên đan Cố Bản rồi nhanh chóng điều tức một vòng ổn định vết thương, sau đó đứng lên, ánh mắt toé lửa tới gần Đế Long, trầm giọng quát: "Tuổi tác không lớn, lá gan không nhỏ, xưng tên ra, miễn phải làm một con quỷ vô danh."
Nữ tử áo trắng ôm đàn đứng lên, nói với Đế Long: "Tiểu cô nương, cảm ơn đã ra tay giúp đỡ, việc này không liên quan gì đến cô, mong cô mau rời đi đi." Hôm nay, nàng khó mà thoát thân, nàng không muốn có thêm một người uổng mạng vì nàng.
Nam tử cười lạnh nói: "Muốn đi à? Dám đánh lén bản vương cũng đừng nghĩ còn sống rời đi.".
Đế Long nghiêng đầu đánh giá lá cờ trên chiến xa, nói: "À, ngươi là người của vương triều Hãn Hải, hình lá cờ này là của thành viên trong hoàng thất Hãn Hải, bên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-long-tu-than/902384/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.