Chương trước
Chương sau
Kiếm Tuyệt Trần hiếu kỳ nói "ngươi có vẻ hiểu rất rõ bề thần tộc nhỉ".
Ma dực Thiên Vương như nhớ lại điều gì đó toàn thân phát ra sát khí.
Triệu Viễn nhắc nhở "bình tĩnh đi, chuyện cũ đã qua rồi".
"Là thuộc hạ quá kích động rồi" sau đó Ma dực Thiên Vương mới thu hồi sát khí lại, rồi nói tiếp.
"Ta đã từng giao thủ với một thần tộc không dưới trăm lần''
Nghe xong mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Thần tộc cường đại thì ai cũng hiểu rõ trong lòng, không ngờ Ma dực Thiên Vương lại còn dám giao thủ với thần tộc.
Kiếm quỷ truy vấn hỏi "kết quả như nào"?
Ma dực Thiên Vương buồn bã thở dài.
"Chưa một lần chiến thắng, lúc đó một thần tộc dốc hết vốn liếng ra. Cũng may lúc đó có đủ thập đại vương giả, thập đại hoàng giả và thập đại tôn giả liên thủ lại mới miễn cưỡng đánh lui được thần tộc đó hoặc cũng có thể đang kiêng kỵ điều gì đó nên không liều mạng. Còn nếu công tử gọi mấy vị đại nhân sau lưng ra giúp đỡ thì kết quả nó đã khác. Nhưng tiếc lúc đó bọn ta chưa biết tới công tử. Thời gian đã quá lâu khó mà ngược dòng nhớ lại thời điểm đó. Đến hiện tại thì các thần tộc cũng đã mạnh không biết bao nhiêu lần. Giờ nếu chỉ bản thân ta cũng không có lá gan đó đối đầu với thần tộc".
Kiếm Tuyệt Trần cũng cảm thán "thần tộc mạnh lên thì thực lực của ngươi cũng tăng lên không ít. Nếu có cơ hội thì có thể gọi ta đi thăm gia náo nhiệt một chút".
Ma dực Thiên Vương cười phá lên "có thể nhưng cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần tử vong trước đã. Thần tộc không dễ trọc đâu, mấy đối thủ cũ của ta trong thần tộc đó hiện tại cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Thần tộc vẫn là thần tộc, nội tình quá sâu khó có mấy thế lực có thể so sánh được. Thật là có chút nhớ những chiến hữu đó, không biết khi nào có thể gặp lại họ đây"?
— QUẢNG CÁO —
Nói xong không tự chủ ngẩng đầu lên thở dài.
"Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại".
Triệu Viễn an ủi rồi quay sang đám người còn lại rồi nói tiếp.
"Ta biết tất cả các ngươi trong lòng đều rất tự tin vào thiên phú và nỗ lực của bản thân nhưng như vậy chưa đủ. Muốn Đế Đạo tông đứng vững trên mảnh Đại Lục thì thực lực các ngươi sẽ cần tăng lên rất nhiều. Không thì có thể đối mặt với nguy cơ diệt vong bất cứ lúc nào. Vậy nên các ngươi hãy tranh thủ thời gian tăng thực lực lên đi. Trong mấy ngày này có vấn đề về tu luyện không hiểu thì có thể đến gặp Kiếm quỷ, Kiếm lão và Thiên Vương để thỉnh giáo. Và sau đó ta và ba lão đầu này sẽ phải rời đi Đế Đạo tông làm một số chuyện, tông môn sẽ giao cho các ngươi chung nhau quản lý. Nhất là Phong Thiên Tiếu, Dạ Hàn và Thiên Khiếu. 3 lão đầu các ngươi đã tới biên giới đột phá, chỉ cần lĩnh ngộ thêm một số đồ vật là có thể. Nên không cần quan tâm chuyện tông môn quá nhiều, chỉ cần tập trung tu luyện để đột phá là có thể. Những chuyện khác đã có người làm thay. Ta có thể sẽ vài tháng hoặc vài năm nữa mới có thể trở về. Mong các ngươi làm tốt chức vụ của mình, đừng để lúc ta trở về thì Đế Đạo tông còn lại một đống phế tích là được. Ta tin các ngươi có thể làm được".
Sau đó Triệu Viễn từ trong túi trữ vật lấy ra một tiểu bình nhỏ to bằng ngón cái đưa cho Phong Thiên Tiếu.
"Trong này là 50 giọt sinh mệnh chi tuyền, các ngươi mỗi người một giọt. Những giọt khác để lúc nào cần thiết hãy lấy ra. Còn về Ngưu Đức và Ngưu Minh thì các ngươi cũng biết một chút rồi chứ, hãy cố gắng giúp họ tìm một thân thể phù hợp. Hiện tại tông môn đang thiếu người nên Ngưu Đức và Ngưu Minh sẽ có thể giúp giải quyết không ít chuyện. Về tài nguyên của những đệ tử bên dưới thì mong các ngươi chú ý hơn, trong số đó có một số là thám tử của các thế lực khác nên lưu tâm hơn, nếu cần thiết cứ diệt đi để phòng hậu họa về sau".
Sát Đạo đứng lên hỏi "không biết chuyện mà tông chủ đi làm chúng ta có giúp được gì không? Nếu có thể thì cửu sát chúng ta nguyện ý làm thay tông chủ".
Thấy cửu sát như vậy thì Thái Thiên cũng đứng lên tỏ thái độ.
"Đúng vậy, thập tuyệt chúng ta cũng nguyện ý san sẻ mọi gánh nặng với tông chủ".
Chưa đợi Triệu Viễn mở miệng thì Kiếm quỷ khinh thường nói.
"Dựa vào chút thực lực đó của các ngươi thì chưa kịp làm gì thì đã bị người ta phát hiện rồi. Chỉ cần họ búng một ngón tay thì các ngươi đã bay màu rồi".
— QUẢNG CÁO —

Nghe thế những người khác xấu hổ cúi đầu xuống. Chỉ là họ không nghĩ tới Triệu Viễn làm chuyện gì mà lại gặp những tồn tại như vậy. Nhưng Triệu Viễn không nói thì những người này tức thời cũng không ai mở miệng hỏi để làm gì.
"Nếu hết chuyện rồi thì cũng nên giải tán đi''
Không thấy ai có ý kiến gì nên Triệu Viễn đi ra khỏi cung điện rồi đi dạo khắp Đế Đạo tông một vòng. Có người cũng thấy thấy lạ, trên áo choàng Triệu Viễn không có bất kỳ một ngôi sao nào nhưng lại có thể tùy ý đi lại tông môn khiến cho vô số ánh mắt tập chung vào hắn. Có một đệ tử nội môn đứng ra nhắc nhở.
"Tiểu sư đư ngươi là đệ tử tạp dịch thì không được đi lung tung. Không được đến những chỗ không được phép đến. Nếu không thì sư đệ ngươi phải chịu trách phạt thậm chí còn bị đuổi ra tông môn".
Triệu Viễn tự chỉ mình ý hỏi ngươi đang nói ta sao. Một số người khác thấy vậy không nhịn được cười, thậm chí có người nói Triệu Viễn là ngớ ngẩn.
Đệ tử kia đang muốn trả lời thì từ không xa đi tới một thanh niên nên dừng lại, nhìn lại chính là Chiến Thiên Hoàng. Qua 3 năm nay thì hắn đã lớn hơn không ít, không còn vẻ mặt ngây thơ như 3 năm trước. Chiến Thiên Hoàng vừa mới nói ra được chữ 'tông' thì nhanh chóng bị một cánh tay bịt mồm lại.
Triệu Viễn truyền âm cho hắn "thân phận của ta thì không được cho người khác biết chưa. Về nói với những người đã biết thân phận của ta thì không được nói ra ngoài. Không thì có thể bị đuổi ra khỏi tông môn, khi nào thời cơ thích hợp thì ta sẽ dùng thân phận thật sự để gặp mọi người".
Chiến Thiên Hoàng gật đầu rồi Triệu Viễn mới bỏ tay ra.
Những người khác lúc này chú ý tới Triệu Viễn đã rời khỏi nguyên bản chỗ cũ và đã đi tới bên cạnh Chiến Thiên Hoàng. Nguyên bản ai cũng chú ý tới Triệu Viễn nhưng chỉ trong vô thanh vô thức thì Triệu Viễn đã đi tới bên ngoài trăm mét mà không một ai phát hiện, tốc độ như vậy những người ở đây tự hỏi không ai có thể làm được. Khiến cho vô số người khiếp sợ, hiện tại nếu ai nói Triệu Viễn chỉ là một đệ tử tạo dịch thì không mấy ai tin tưởng.
Chiến Thiên Hoàng hiếu kỳ hỏi "trong ba năm nay đại ca ca đã đi đâu vậy, sao ta tìm khắp nơi mà không gặp''
— QUẢNG CÁO —
Có người kinh hô lên "3 năm trước thì chẳng phải Đế Đạo tông chúng ta mới xuất thế, như vậy cũng đồng nghĩa với người này là cùng thời với những sư huynh đời đầu đó. Như vậy sư huynh này có thực lực như vậy cũng không có gì lạ".
Một người nghe vậy cũng thở dài "những sư huynh đời đầu đó không quá 30 người, như vậy có thể thấy khảo hạch lúc đó khó như nào. Bây giờ những sư huynh đó đều là nhân vật phong vân. Nhất là Chiến sư huynh này trong những đệ tử chúng ta không có quá 5 người có thể đánh bại hắn. Nhưng không biết sư huynh mới xuất hiện này là ai thôi"?
Cũng có rất nhiều người hiếu kỳ với thân phận của Triệu Viễn, nhưng không ai dám đi lên hỏi.
Lúc này Triệu Viễn coi như không nghe thấy nghị luận của những đệ tử đó. Rồi cùng Chiến Thiên Hoàng bước đi về nơi xa.
"Không biết tiểu tử ngươi mấy năm nay trải qua được ổn không"? Triệu Viễn dò hỏi.
Chiến Thiên Hoàng tóm tắt lại một lần chuyện hắn làm trong những năm qua. Cũng trải qua sóng gió nhưng bù lại sau đó thì đặt được vô số cơ duyên. Trong đó có lần hắn đạt được một quả trứng, làm như nào vẫn không thể ấp ra. Hắn muốn phá hủy, nhưng lại không thể. Rồi Chiến Thiên Hoàng lấy ra đưa cho Triệu Viễn.
Triệu Viễn cầm lấy rồi lấy thần niệm dò xét, thần niệm thẩm thấu vào bên trong bỏ trứng phát hiện một con tiểu Bạch Viên đợi đến ngày nở phá trứng mà ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.