4 người Triệu Viễn vừa xuất hiện bên trong thành thì liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Không ít người chỉ trỏ vào họ.
"4 người này không đã làm chuyện ác gì nên che hết mặt không muốn người biết chứ".
"Ngươi nói bé thôi, nếu đúng như lời ngươi nói những người đó cũng không phải hạng người lương thiện. Không phải những người như chúng ta có thể bàn luận".
"Sợ gì, trong Phong Vân thành này còn có ai dám vi phạm quy định của phủ thành chủ mà ra tay với chúng ta".
"Ngươi quá ngây thơ rồi, chỉ cần có đủ thực lực muốn làm gì chẳng được. Tỷ như hơn 10 ngày trước trong thành đã có một số người bị diệt sát. Lúc đó phủ thành chủ ngay cả một câu cũng không dám ho he".
"Chuyện của người ta thì không đến lượt mấy vô danh tiểu tốt như chúng ta phải quan tâm".
Đi một lúc Triệu Viễn ghé vào một tửu lầu, đi đến trước bàn một lão đầu.
"Nơi này đông người nhiều tai mắt, nên là vào một nơi yên tĩnh để nói chuyện".
Nói xong liền gọi tiểu nhị tìm cho một gian phòng.
Sau khi 5 người đã vào phòng hết, Triệu Viễn phất tay đóng của lại, tiện tay bố trí lên ra cấm chế bao phủ căn phòng này lại để tránh người khác nghe lén.
"Tất cả ngồi xuống đi" xung quanh cái bàn mỗi người chia nhau ngồi một chỗ.
Triệu Viễn không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới một lần lão đầu chống gậy trúc đó, rồi không tự chỉ được than thở.
"Kiếm lão đầu, thật không ngờ tới qua bao nhiêu tuế nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-lo/896165/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.