Còn ở bên này thì Triệu Viễn cũng đã ra khỏi động.
Trần Dương liền bước tới bên cạnh Triệu Viễn:
"Chúc mừng Ngưu huynh đã đột phá thành công".
Triệu Viễn liền xua tay.
"Không có gì, chỉ là đột phá một tiểu cảnh giới mà thôi, không đáng là gì cả. Dù ta có đột phá thì cảnh giới cũng không bằng được mạp ngươi a"
Rồi nhìn kỹ Trần Dương một chút:
"Nhìn khí cơ này của ngươi chắc cũng không đến bao lâu thì có thể đột phá thiên nhân cửu trọng a".
Mập mạp cười nói: "muốn đột phá còn kém một bước".
Được rồi..
"Từ lúc ta bế quan luyện đến nay cũng đã qua 2 ngày rồi. Chúng ta không lãng phí thời gian nữa mau trở về Phong Vân thành thôi.
Triệu Viễn liền thúc giục
Đi gần 5km đến một sơn cốc thì bỗng nhiên Triệu Viễn dừng lại.
Đột nhiên dừng lại khiến cho Trần Dương không hiểu được liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy Ngưu huynh".
"Sơn cốc này có chút cổ quái".
Trần Dương cũng nhìn đi nhìn lại vài lần.
"Không phải cũng giống như mấy sơn cốc trước chúng ta ở đó sao".
Trong lòng Triệu Viễn cảm thấy: "sao như có thứ gì đang triệu hoán ta vậy".
"Ta luôn cảm thấy sơn cốc có cái gì đó, bây giờ về Phong Vân thành ta cũng không chuyện gì, đấu giá hội cũng 15 ngày sau mới cử hành, chi bằng vào sơn cốc này có huyền cơ gì".
Triệu Viễn nhìn mập mạp và nói tiếp:
"Nếu ngươi có chuyện cần giải quyết thì có thể đi về giải quyết. Ta sẽ vào xem có cái gì".
Trần Dương nghe vậy cũng lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-lo/896141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.