Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hà Ngọc bị ma ám rồi.” Trương Thế Vũ cảm thấy sầu lo sâu sắc.
Con ma kia chính là Khương Tiểu Trinh.
Vào giờ nghỉ trưa, Khương Tiểu Trinh sẽ tới nhà ăn tìm Hà Ngọc ăn trưa chung. Thi thoảng Hà Ngọc tan học muộn, cô sẽ đứng ở cửa lớp, hoặc cửa phòng vẽ tranh chờ cậu.
Thời gian tan học của lớp 10 và lớp 12 khác nhau, Khương Tiểu Trinh tan học xong sẽ đến phòng vẽ tranh. Lúc Hà Ngọc vẽ tranh, cô ngồi cạnh ăn đồ ăn vặt, làm bài tập.
Phòng vẽ tranh đóng cửa, sau khi ra khỏi cổng trường, cô mới rời đi từ sau lưng Hà Ngọc, trở về nhà mình.
Khương Tiểu Trinh cứ như là một con ma u ám vậy.
Giữa cô và Hà Ngọc chẳng có chút giao lưu nào với nhau, cô chỉ luôn yên lặng theo sau.
Trương Thế Vũ nói rất nhiều lần với Hà Ngọc: “Ông bạn à, mày không muốn làm người xấu thì để tao làm cho. Nếu cần tao ra tay giúp đỡ, thì mày cứ hú tao lúc nào cũng được.”
Đáng tiếc, có lẽ Hà Ngọc tốt tính quá, nên không có ý đuổi Khương Tiểu Trinh đi.
Có mấy lần Trương Thế Vũ kéo Hà Ngọc định đi nhanh lên chút, cắt đuôi cái đứa xấu gái ăn vận như cái bánh kem lễ hội kia đi. Hà Ngọc bắt cậu ta đi chậm lại, sau đó ngoái đầu nhìn ra sau.
Cái đuôi không cắt được kia vẫn đang dính chặt sau họ ở khoảng cách không xa.
Trương Thế Vũ rất thương hại Hà Ngọc, cậu ta cho rằng Hà Ngọc đã bó tay bất lực.
Không phải là bó tay bất lực hả? Sao thế được!
Ai lại tự nguyện bỏ mắt mình đi, chủ động đưa ra cho thứ độc hại dơ dáy cơ chứ?!
Nhưng đúng là có thật.
Một hôm nọ, mãi đến tận khi hai đứa phải về, Trương Thế Vũ vẫn chưa thấy Khương Tiểu Trinh đợi Hà Ngọc ở phòng vẽ.
Ban đầu Hà Ngọc trông vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng từng phút một trôi qua, những lần quay đầu lại của cậu cũng bắt đầu tăng lên.
Cuối cùng không nín được nữa, cậu quay đầu hỏi Trương Thế Vũ: “Mới nãy lúc tao ra ngoài rửa bảng pha màu, mày có nhìn thấy Khương Tiểu Trinh không?”
Trương Thế Vũ lắc đầu: “Không á.”
Hà Ngọc tiếp tục vẽ tranh.
Chưa được một lát, cậu lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng vẽ tranh, lầm bầm lầu bầu.
“Tan học lúc 15 phút, làm trực nhật thì chắc cùng lắm 15 phút là xong, tính hẳn 20 phút cho dôi đi. Vứt rác mất 5 phút, đi đến phòng vẽ tranh mất 5 phút.”
Trương Thế Vũ cào cào đầu: “Thế thì làm sao, mày muốn nói cái gì?”
“Thế thì kỳ lắm,” Hà Ngọc vuốt cằm suy tư: “Sao cậu ta còn chưa tới?”
“Hở?”
Trương Thế Vũ sốc muốn rớt cả cằm.
“Bạn tao ơi, ý mày là gì cơ?”
Hà Ngọc không có hùa theo diễn xuất sốc hàng của cậu ta, bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ, tao chỉ thấy kì quái thôi.”
“Không phải,” Trương Thế Vũ quả là đã biết được một việc rất đáng kinh ngạc: “Hóa ra việc con bé đấy đi theo mày là do hai đứa mày hẹn nhau hả?”
Hà Ngọc phủ nhận: “Không phải hẹn, cậu ta tự muốn đi theo.”
Không chờ Trương Thế Vũ bình tĩnh lại, cậu ta đã nghe thấy câu kế tiếp của cậu.
“Nhưng bỗng nhiên có một hôm cậu ta lại không tới, không phải rất là dị sao?”
Trương Thế Vũ vỗ vỗ vai ông bạn ngồi cạnh mình.
“Mày còn dị hơn ấy, thật luôn.”
Cậu ta lấy bút phác họa lên trang giấy hỏng một cái bánh kem hình người to, chỉ vào đường đen sì ấy, nói với Hà Ngọc: “Một thứ dơ hầy như vầy không đi theo mày, đúng ra mày phải thắp hương cầu phúc, quỳ xuống cảm ơn ông trời đã siêu độ cho cái con ma kia chứ.
“Mày lại còn, phải nói sao nhỉ, tao thấy trên mặt mày có sự…… lo lắng?”
“Phì.”
Hà Ngọc buồn cười.
“Kỹ thuật vẽ vời của mày khá lên rồi nhỉ, vẽ cậu ta giống gớm.”
Đây là chỗ quan trọng hả? Trương Thế Vũ che trán lại.
Tất cả những người trong phòng vẽ tranh đều đã về sạch, sắp đến giờ tắt đèn mà vẫn chưa thấy Khương Tiểu Trinh xuất hiện.
“Đi thôi.” Trương Thế Vũ thúc giục Hà Ngọc.
“Biết rồi.” Hà Ngọc nhìn hai bên hành lang một lần, đóng cửa lại.
Thấy dáng vẻ lưu luyến do dự của cậu, Trương Thế Vũ khuyên nhủ: “Không ai tới nữa được đâu. Bây giờ chắc chẳng còn ai ở trường nữa rồi, có lẽ tao với mày là những đứa về muộn nhất.”
Trương Thế Vũ nói cũng không sai.
Khi hai cậu đi qua sân thể dục trong trường, trường học đã lạnh lẽo, không thấy một bóng người.
Lúc này Hà Ngọc lại dừng bước chân lại lần nữa, có vẻ rất là bồn chồn.
“Mày về nhà trước đi, tao qua khu giảng đường của lớp 10 xem thử.”
Trương Thế Vũ phát điên, chỉ ra sau lưng họ, để Hà Ngọc nhìn cho rõ.
“Mày thấy đằng sau đen sì không? Trường đóng công tắc điện rồi, có nghĩa là tất cả các lớp trong khu giảng đường đều tan rồi, mọi người về hết rồi. Mày còn muốn xem cái gì nữa?”
“Mày về trước đi.”
Cậu thật sự bước về phía vùng đen kịt ấy, vẫy vẫy tay với Trương Thế Vũ mà không thèm quay đầu lại.
Khuôn viên trường vào buổi tối khiến người ta nghĩ tới những câu chuyện ma kinh điển.
Gió thổi vù vù, trời rất lạnh.
Những bóng cây hình thù kì quái tựa như yêu ma quỷ quái duỗi người vươn tay, khu giảng đường của khối 10 yên lặng rợn người.
Đôi giày của Hà Ngọc bước lên cầu thang, tựa như bị thế giới màu đen kia cuốn vào. Chỉ còn ánh trăng le lói phía chân trời giúp cậu nhìn rõ được lối đi.
Tối thế này rồi, chắc hẳn Khương Tiểu Trinh không còn ở đấy nữa.
Thật ra Hà Ngọc chẳng ôm mấy hi vọng, đến bừa xem thử thôi.
Nhưng cửa lớp 10-4 thì lại không khóa.
Cậu nhìn vào trong, bên trong tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.
“Có ai không?” Hà Ngọc hô một tiếng.
Một bóng người màu đen đang nhoài trên bàn học ngẩng đầu lên.
Hai người đều bị kẻ kia dọa sợ hết hồn.
“Hà Ngọc?”
Trái tim đang nhảy loạn lên bình tĩnh lại, Khương Tiểu Trinh nhận ra người vừa tới.
Cô không rõ tình hình lắm: “Trời ơi, mấy giờ rồi? Sao đã tối thui thế này?”
Hà Ngọc còn khiếp sợ hơn cả cô: “Cậu còn ở lại trường thật luôn! Sao cậu không về?”
Chuyện là như vầy.

Hôm nay giáo viên dạy quá giờ một lát, sau khi tan học, Khương Tiểu Trinh giám sát học sinh làm trực nhật, vứt rác xong thì chuông tan học đã vang hai lần.
Lúc quay lại lớp lấy cặp sách, cô đụng phải mấy nam sinh lớp bên trên hành lang.
Họ hiển nhiên đã từng nghe được tiếng xấu của Khương Tiểu Trinh, thấy cô đi tới, họ nháy mắt với nhau, nảy sinh ý đồ xấu muốn hành hạ người khác.
“Thằng Lưu, người tình định mệnh của mày kia kìa, mau đi qua tiếp xúc thân mật chút coi!”
Một nam sinh lùn lùn mặt rỗ đột nhiên bị đẩy vào Khương Tiểu Trinh.
Cậu nam sinh tóm được tay vịn của cầu thang, không bị ngã xuống.
Còn Khương Tiểu Trinh thì lót đằng sau cậu ta, lăn xuống y như quả bóng.
“Bọn mày bị điên à! Hại tao đụng phải con đấy rồi!” Cậu nam sinh tức giận mắng mấy đứa bạn, đuổi theo đánh bọn nó.
Đám người kia hi hi ha ha chạy đi, không quay đầu lại nhìn Khương Tiểu Trinh bị ngã xuống.
“Sau đó tôi phát hiện mình trẹo chân rồi.”
Khương Tiểu Trinh thử nhấc chân, vẫn y như lúc trước, đau đến mức không đi nổi
“Tôi miễn cưỡng đi về lớp lấy cặp sách, nghỉ ngơi một lát ở chỗ ngồi. Lúc tôi định đứng lên thì phát hiện không đứng lên nổi. Hình như tất cả học sinh ở khu này đều đã về hết, tôi ngồi đây rất lâu mà không có ai đi qua. Cho nên tôi nghĩ, lúc trường đóng cửa, kiểu gì cũng có người tới kiểm tra, nên bèn ngồi chờ trong lớp.”
Hà Ngọc về cơ bản đã nắm được tình hình: “Ai dè cậu nằm ra bàn ngủ luôn?”
“Ừ.”
Cậu hỏi: “Bây giờ có đi được không?”
“……”
Đây không phải là chuyện cứ làm ra vẻ là giải quyết được, Khương Tiểu Trinh xoắn xít một lát, nói theo tình hình thực tế: “Không được.”
“Đến đây đi.”
Hà Ngọc tháo cặp xuống, quỳ gối cạnh bàn học của cô.
“Cậu muốn cõng tôi à?”
Khương Tiểu Trinh bị cậu làm cho hết hồn.
“Cậu quên tôi là một đứa béo ú rồi ư?”
“Không quên.”
Trong bóng tối khó có thể phân biệt, Hà Ngọc phán đoán phương hướng một chút, tìm được tay của Khương Tiểu Trinh.
Tay cô lạnh hơn tay cậu rất nhiều, mà cũng mũm mĩm hơn rất nhiều.
Cậu nắm cái tay kia, đặt lên bả vai mình.
“Cậu cậu cậu……”
Khương Tiểu Trinh giãy giụa, không dám đè người lên: “Không được đâu! Tôi béo lắm đấy!”
Cậu không nói gì, kéo cánh tay cô nhấc nó lên.
Khương Tiểu Trinh đã đánh giá thấp Hà Ngọc, cậu thành công cõng cô lên được.
Phải cố hết sức là điều chắc chắn rồi, đầu gối của Hà Ngọc phát ra tiếng kèn kẹt, cực kỳ giống một chiếc máy phải hoạt động quá công suất.
Khương Tiểu Trinh xách cặp của Hà Ngọc ở một bên tay, tay kia xách cặp của mình, liều mạng hít vào để giảm bớt gánh nặng cho cậu.
“Đừng hít nữa, số không khí mà cậu tiết kiệm được chẳng đáng là bao đâu.”
“Ừ.” Khương Tiểu Trinh xấu hổ bật hơi ra.
Cái bụng tròn vo chạm vào lưng Hà Ngọc, cậu liên tưởng đến chiếc sofa mềm mại và dày dặn ở nhà mình.
Đúng là nặng thật đấy, Khương Tiểu Trinh ạ!
[HẾT CHƯƠNG 29]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.