Chờ rửa bát xong, bà ngoại đưa Nữu Nữu quay lại phòng ông ngoại.
Ông ngoại đã ăn uống no đủ khép hờ đôi mắt, nằm ở trên giường, ánh dương ấm áp sau giờ trưa làm người ta mơ màng sắp ngủ.
Bà ngoại lấy khăn tay đã thấm ướt lau miệng cho ông.
“Muốn nghe kể chuyện.” Ông ngoại mơ màng lầu bầu một câu.
Bà ngoại buồn cười nhìn ông và đứa cháu gái nhỏ nửa bước không rời mình.
Hai ông cháu chẳng khác gì nhau, đều là những người mê kể chuyện.
Nữu Nữu tự giác về phòng mình, ôm cái gối nhỏ của con bé tới, đặt lên trên giường.
Ông ngoại ngủ một bên, Nữu Nữu ngủ một bên, bà ngoại nằm ở giữa.
“Bà ngoại, bao giờ ngủ trưa dậy, con cũng muốn đi mua khoai lang khô với ông bà ạ.”
“Được thôi,” bà ngoại nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, quạt gió cho cô cháu nhỏ: “Để bà ngẫm lại, chuyện của bà cháu mình kể đến đâu rồi nhỉ?”
“Kể đến đoạn Khương Minh Trân 6 tuổi, Hà Ngọc phải về quê ạ. Trước khi cậu ta về, Khương Minh Trân bị cậu ta ghét, còn bị cứt chim rớt vào đầu, bạn ý nói với Hà Ngọc là ‘Khà Khọt, cậu nhất định sẽ hối hận’.” Nữu Nữu nhớ rất rõ ràng, lập tức tìm được điểm dừng của lần trước.
“Ừ, sau đó Khương Minh Trân liền bắt đầu nghĩ cách, phải làm sao mới khiến cậu ta hối hận được.”
“Cách gì ạ?” Nữu Nữu trợn to mắt, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Không phải cậu ta chê bà xấu xí, tính tình khó ưa, vĩnh viễn sẽ không cưới bà sao? Kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-lam-ha-ngoc-hoi-han/1809583/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.