Trần thế diệt thì thả tĩnh thính, thiên tẫn cùng đồ đãi quân tư
—
Diêu Quang kéo Tống Đế Vương một đường chạy về Hồi Long điện, trở lại căn phòng đêm qua tá túc.
Vừa mới vào phòng, lại bị Tống Đế Vương giữ chặt.
Diêu Quang khó hiểu quay đầu lại, lại nghe y nói: “Diêu Quang, ngươi đừng nghe Long vương nói lung tung. Phải biết phương pháp song tu nhất định phải hai người tâm ý tương thông, nếu không không thể thi triển, huống chi nguyên thần thoát thể là cực kì mạo hiểm, hơi không cẩn thận, cả hai đôgng vẫn, rất nguy hiểm, không thể khinh thử.” Vừa nói, y vừa giẫy khỏi tay hắn, “Ta tuy là Quỷ Tiên, nhưng tốt xấu gì cũng là Diêm La điện chủ, hồn phách bị thương, sau này dùng nhiều tâm tư tu luyện, liền có thể khôi phục, ngươi không cần phải canh cánh trong lòng.”
“Thật sự?” Ánh mắt Diêu Quang trong suốt như ngọc bích.
Tống Đế Vương bị hắn như vậy nhìn, không khỏi có chút chột dạ, dời tầm mắt.
“Điều ta ghét nhất, chính là ngươi cứ giấu giếm mọi chuyện với ta.”
“Ta cũng không ý này.” Tống Đế Vương thở dài một tiếng, đưa tay qua giữ chặt Diêu Quang hiện giờ y không có thân thể, vì vậy cho dù kéo lại, kỳ thật cũng không có cảm giác gì, chính là động tác như thế, bất tri bất giác đã trở thành thói quen, “Ta không phải là cố lộng huyền hư, ta chỉ là…” Tống Đế Vương do dự một lát, vẫn là nói ra, “Không muốn ngươi mạo hiểm.”
“Ngươi......” Diêu Quang trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-lac/2508245/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.