Hà đường mặc ảnh lục bình hậu, khó nén sinh tế ác tự nghiệt 
—– 
Tuy nói việc này không thể trách Dư Tĩnh, nhưng không biết vì sao trong lòng Diêu Quang lại lược lược không thoải mái. 
Được rồi, lúc trước vừa mới mới vừa vẫy rụng hai hồ ly tinh dính thân, lúc này lại gặp phải hai cái Miêu nữ, gia khỏa này thật đúng là có thể trêu chọc đủ chuyện!! Nếu không nhìn kỹ một chút, phỏng chừng ngày nào đó câu luôn hai vị tiên nữ hạ phàm, đến lúc đó không cần Thiên đế hạ chỉ trừng phạt, hắn sẽ là người đầu tiên chụp chết y! 
Mặc dù không có tiếng trống canh báo giờ, nhưng ước chừng đã qua canh hai, hai người thu thập hành lý, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa lại lần thứ hai vang lên, Diêu Quang bực bội bĩu môi, không đi để ý tới, Dư Tĩnh biết hắn tính tình không tốt, không muốn phản ứng, đành phải tự mình đứng dậy đi mở cửa. 
Bên ngoài nguyên lai là Thanh Dao đã đi rồi quay lại. 
Dư Tĩnh hỏi: “Thanh Dao cô nương còn có chuyện gì sao?” 
“Trại chủ muốn mời Dư công tử qua đó, nói là có việc thương lượng.” 
Dư Tĩnh chưa trả lời, phía sau Diêu Quang lại nói: “Trễ như vầy, có chuyện gì để sáng mai nói sau.” 
Đụng phải cái đinh cứng ngắt, Thanh Dao vừa tức vừa giận: “Cũng không phải mời tiểu thư đồng ngươi! Ngươi nói nhiều làm gì!?” 
Dư Tĩnh vội vàng giảng hòa: “Nếu trại chủ có việc, tại hạ tất không chối từ.” 
Diêu Quang nhíu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-lac/2508215/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.