Hắc sa cuồng phóng bàn long tứ, tỏa yêu yên năng tác phù đồ
—-
Đúng như Dư Tĩnh nói, mặt trăng trên bầu trời thủy chung không lặn, vả lại còn tròn vành vạnh soi sánh nơi nơi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trong khu rừng này đều là người chết quỷ hồn, cho dù có người sống, khuya khoắt đi ngang qua bãi tha ma, trong lòng khó tránh khỏi hốt hoảng, qua lại vội vàng, làm gì có tâm tư ngẩng đầu chú ý vầng trăng trên trời là tròn hay khuyết?
Diêu Quang dễ dàng phá vỡ ảo thuật này, trăng kia, lại chính là một viên bảo châu!!
Bảo châu nằm trong tay Diêu Quang, nhìn qua giống như một viên trân châu lớn dưới đáy đại dương, nhưng thấy quang hoa lưu chuyển, rạng ngời chói mắt.
Hắn một mực ở thế gian tìm châu thủy chung không có kết quả, hiện giờ cuối cùng tìm được một viên bảo châu, dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi. Lập tức không quản được chuyện gì khác, lập tức thu bảo châu vào lòng, bỏ lại một câu: “Ta có việc phải làm, ngươi tự trở về đi!” Liền thi triển khinh thân vân thể thuật, bay lên không trung nhảy ra khỏi rừng trúc, trong chớp mắt đã lướt qua vô tung vô ảnh.
Lưu lại Dư Tĩnh một mình lặng lẽ xách đèn lồng, sau một lúc lâu, chậm rãi thở dài một hơi.
Hắn đi như thế, hẳn sẽ không trở về nữa.
Nhớ rõ Diêu Quang có nói qua, mục đích hắn đến đây là tìm hạt châu, nếu đã tìm được bảo châu, dĩ nhiên cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-lac/2508201/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.