Chương trước
Chương sau
[Dao trì kim liên phi sa lạc

Ác Diệu triển hình nhiếp bách tiên.]

—–

Bên cạnh dao trì, mấy trăm năm cũng không có bao nhiêu dịp thần tiên các lộ tụ tập dưới một mái nhà, náo nhiệt vang trời, dao trì ngàn năm an tĩnh tường hòa nhất thời trở nên giống hội chùa chốn thế gian. Thấy bọn họ hoàn toàn không có ý nhường đường, Tống Đế Vương không khỏi có chút đau đầu, dù sao phải xuyên qua bọn họ để đến bên cạnh Thiên đế, hiển nhiên là một chuyện khá khó khăn.

Nhiều người khó tránh chen lấn, một đám tiên nhân vừa tán gẫu vừa đi tới, suýt nữa tách hai người ra, Tống Đế Vương không quay đầu đưa tay kéo lấy tay thiếu niên, bỏ lại một câu: “Tinh quân đi theo ta!” Thế nhưng lại phi thường tự nhiên, không thấy nửa điểm khó chịu, tuy nói thiếu niên không quen bị người khác đụng chạm, nhưng lúc này cũng không cảm giác gì, mặc y kéo tay đi.

Tống Đế Vương hạ mi mắt mỉm cười, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc giống như nắm ngưng chi mỹ ngọc, mềm mại tinh tế, thật sự là luyến tiếc buông tay.

Hai người cố gắng chen lấn đến gần kim tòa, lại vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa cấp tốc, một thiên binh giục ngựa chạy tới ngoài dao trì lập tức xoay người xuống ngựa, vội vã chạy vào.

Chúng tiên không khỏi cảm thấy kì lạ, chỉ thấy thiên binh kia quỳ rạp xuống đất, hướng lên Thiên quân đang ngồi bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Toan Dữ tụ tập dư nghiệt yêu quân đến Vu Âm Sơn, ý đồ phản công!”

Ca nhạc lập tức dừng lại, tiên cơ sợ tới mức hoa dung thất sắc, chúng tiên lại càng ồ lên.

Không thể tưởng được yêu quân trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã có thể một lần nữa tập hợp lại để phản công, các lộ tiên gia cực kỳ mất hứng nhìn Thiên quân, phê bình kín đáo ngài cầm sát yêu quái bất lực khiến có cá lọt lưới.

Thiên đế nghe báo cáo, chậm rãi buông kim tôn trong tay, nhìn tiên chúng tứ phương, nói: “Không biết vị khanh gia nào nguyện ý hạ phàm hàng phục yêu tà, vi trẫm phân ưu?”

Lời vừa nói ra, dao trì nhất thời một mảnh an tịch.

Trong số các tiên gia, người có năng lực dĩ nhiên nơi nào cũng có, hàng phục một hai yêu quái chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ là một hồi thiên địa hỗn chiến kéo dài suốt mười năm, tuy nói cuối cùng thiên cung toàn thắng, nhưng cũng đã đại thương nguyên khí, thiên binh thiên tướng tử thương vô số, số người trọng nhập luân hồi tái tu tiên duyến cũng không ít. Hiện giờ đã không có khả năng phái tám trăm thiên binh hạ phàm cầm yêu. Yêu quân kia tuy là tàn quân, nhưng cũng là nhân số đông đúc, lấy thực lực một người thì khó mà ứng phó.

Huống chi đối thủ là Toan Dữ, truyền rằng sinh tại Cảnh Sơn, chính là hung cầm, yêu này vừa ra, thiên hạ đại biến, thảm họa chiến tranh liên miên, chính là một đầu yêu quái phi thường khó giải quyết.

Các tiên gia trên dao trì đều khe khẽ thì thầm với nhau, thế nhưng thủy chung không người dám đứng ra tự động xin đi giết giặc.

Chợt nghe trong chúng tiên nhân có người thấp giọng đề nghị: “Nếu lúc trước là Tham Lang tinh quân hàng phục yêu đế Ứng Long, sao không phái hắn xuất trận hàng phục yêu tà Toan Dữ kia?”

Lời này nói ra lập tức được không ít chúng tiên gật đầu tán thành, dù sao Tham Lang tinh quân đã đánh bại Ứng Long cùng Thiên Hán, chính là sự thật không thể tranh cãi, tuy rằng vị tinh quân này không có khí chất tường hòa mà thần tiên nên có, trái lại sát khí đầy người, nhưng hắn nhiều lần được Thiên đế trọng dụng hạ phàm trảm yêu trừ ma, chưa bao giờ tay không trở về, chiến công chói lọi, tuy rằng vì hắn nghiêm khắc vô tình mà chúng tiên chẳng thèm đoái hoài tới, nhưng cũng không thể phủ định năng lực của hắn.

Hiện giờ đúng là lúc yêu quái tác loạn, tất nhiên là phải cho Tham Lang ra tay giải quyết.

Dù sao ngay cả Ứng Long đều có thể đánh bại, một con Toan Dữ đương nhiên chẳng đáng là gì!

Chúng tiên lúc này mới phát hiện Tham Lang tinh quân vẫn chưa dự tiệc, liền có tiên nhân đứng ra hướng Thiên đế đề nghị lập tức phái tiên đồng mời Tham Lang tinh quân đến.

Tống Đế Vương vẫn chưa từng nói chuyện, ánh mắt nhìn thiếu niên bên cạnh đã tức giận đến mặt đầy sát khí.

Lại nghe Thiên đế hỏi: “Ý của các khanh là trừ Tham Lang, không ai nguyện ý xuất chiến, hàng phục yêu tà?”

Tống Đế Vương bỗng cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.

“Phá Quân thỉnh chiến!”

Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên lang tuấn mỹ phiêu nhiên dừng trên kim liên trong dao trì. Chỉ thấy một thân bạch sa đón gió tung bay, bóng ảnh phản chiếu trên mặt nước, sương mỏng manh vờn quanh thân, thiên nhân chi tư khiến tiên chúng đứng bên dao trì cũng không khỏi tán thưởng, dung nhan chi lệ lại càng khiến tiên nữ thiên cơ vừa nhảy múa trên đóa hoa càng không thể so cùng.

Chính là bên trong tuấn nhan ẩn ẩn có sát ý tràn ngập, đôi mắt dài lấp lánh ánh sao không che giấu ác ý giống như cương đao sắc bén.

Tiên nhân ở đây mặc dù nhận không ra, nhưng vừa rồi nghe hắn tự báo danh hào, đã biết thiếu niên này là một trong tam đại sát tinh thiên thượng – Phá Quân Tinh!

Thiên đế thấy rõ người tới, nhưng chỉ lắc đầu: “Không phải là trẫm không muốn thành toàn ngươi, chỉ vì Tham Lang tinh quân sớm đã trần minh cùng trẫm, nói khanh gia vốn là thất nguyên chi vị, tuổi vẫn còn nhỏ, pháp lực tuy mạnh lại không thể thu phóng tự nhiên, không thể tùy tiện xuất chiến.”

Thiếu niên không khỏi kinh ngạc, chẳng trách chiến sự kịch liệt như thế, hắn cư nhiên chưa từng nhận được pháp chỉ xuất chinh, nguyên lai sớm đã bị Tham Lang ngăn lại, nghĩ đến thất tinh đấu khôi luôn lặng lẽ một mình gánh vác tất cả, đưa mấy đồng tông tinh quân bọn họ bảo hộ thỏa thỏa đáng đáng, trong lòng liền ngọt như mật đường, khóe miệng vẽ lên nụ cười ngọt ngào.

Tống Đế Vương đứng một bên dao trì nhìn đến cảnh này, đôi mắt dài có thể khiến bách quỷ kinh sợ hơi hơi buông xuống, thu lại một tia nghiền ngẫm.

Lúc này có vị thần tiên cảm thấy bất mãn với thiếu niên nhìn qua chưa dứt sữa tiến lên thỉnh chiến tranh công, lớn tiếng nói: “Bệ hạ đang cùng chúng thần thương nghị chính sự trừ yêu, một tiên đồng nho nhỏ chớ ồn ào quấy rối, còn không mau mau đi xuống!

Thiếu niên biến sắc, ánh mắt miết qua vị thần tiên lời lẽ đanh thép kia, thấy lão hạc phát đồng nhan nhưng cũng có một bộ thần nhân tiên phong đạo cốt, khịt mũi: “Từ lúc khai thiên lập địa, bắc đẩu thất tinh đã tồn vu cùng thiên địa, chưởng quản sinh sát, dưỡng vật tể nhân. Bản quân thật muốn hỏi vị tiên gia này một chút, ngươi đắc đạo thăng tiên vào năm nào tháng nào?”

“Ngươi ──”

Phất tay áo thu ra sau lưng, thiếu niên ngạo nghễ đứng thẳng trên kim liên dao trì, ánh mắt ngạo mạn nhìn chúng tiên bốn phía: “Nếu nói tiên thọ dài ngắn, lại không biết có bao nhiêu vị tiên nhân phía trên dao trì có thể so sánh với bổn quân?”

Cuồng ngôn vừa thốt ra mọi nơi lập tức ồ lên, thất nguyên tinh quân chính là thiên tinh biến thành, từ thuở khai thiên lập địa đã tồn tại trên bầu trời, có thể nói là tiên nhân thượng cổ, ngược lại phần lớn thần tiên hiện giờ đều là ở nhân gian gặp nhân duyên tế hội, tu hành đắc đạo phi thăng thành tiên, cho dù tiên cách cao tới đâu, tiên thọ dù dài lại thủy chung không thể so sánh với tinh quân đã tồn tại từ thuở xa xưa.

“Phá Quân tinh không khỏi khẩu xuất cuồng ngôn!”

“Bất quá chỉ là một tinh quân nho nhỏ, cư nhiên lại cuồng vọng như thế!!”

Giữa đám tiên nhân căm giận hỗn loạn, một bạch y thư sinh không bắt mắt, nhìn bờ vai buông xuống hơi rung động, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng y tức giận đến phát run, nếu tò mò hạ thắt lưng nhìn, hoàn toàn có thể nhìn đến khuôn mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Y giống như… nhìn đến một đám gà rừng đứng trên dao trì vừa nhảy dựng vừa khanh khách kêu to, muốn khiêu khích phượng hoàng.

Thiên đế nâng tay, chúng tiên lập tức ngừng xôn xao: “Các vị khanh gia, không cần lại đấu võ mồm.”

Thiếu niên hướng về phía Đế quân quỳ một gối, nói: “Bệ hạ, chỉ cần phái Phá Quân xuất chiến, nhất định có thể đắc thắng trở về!”

“Nga? Phá Quân tinh quân, khanh gia nắm chắc như thế?”

Nhìn Thiên đế tựa hồ có ý phái thiếu niên này xuất chiến, đám tiên gia trên dao trì càng thêm hô hào ồn ào, đều tấu thỉnh Thiên đế tam tư, việc này quá nghiêm trọng, một khi bại trận nhất định có tổn hại uy nghi của Thiên quân, việc này phải bàn bạc kỹ hơn, triệu tập thiên binh cùng yêu quân quyết một trận tử chiến.

Thiếu niên nghe bọn họ ồn ào tấu bẩm, đột nhiên gào to một tiếng: “Ồn chết!! Đối phó một đám tàn quân mà còn phải ứng danh điểm mão, bày binh bố trận? Bản quân một mình đi đến cũng quá đủ rồi!!” Nói xong, cả người bộc phát ra một đoàn không toàn (lốc xoáy) kịch liệt, phi thủy phi hỏa, phi thổ phi điện, bạch sa y ngược gió phần phật tung bay, kim hà dưới chân trong chớp mắt đã khô héo, vỡ vụn thành tro, dần dần khuếch trương rộng ra, ngay cả nước dao trì cũng bốc hơi tan biến, càng nhìn càng giống mãnh thú bắt đầu cắn nuốt ngọc lan kim chuyên (lan can ngọc, chuyên – gạch, ngói),kim chuyên ngọc thạch rắn chắc, trong nháy mắt giống như bị phong thực trong dòng thời gian, hóa thành tro bụi!!

Tất cả tiên gia trên dao trì đều lộ ra vẻ kinh sợ, ào ào lui về phía sau không dám đụng vào luồng tiên khí đang tàn phá dao trì, này mà là pháp thuật gì, căn bản là cấm chú, mặc kệ là tiên hay yêu ma đều thôn phệ!

“Đủ rồi!”

Thiên đế hợp thời đề thanh quát lên, thiếu niên bên trong không toàn lộ ra nụ cười lạnh đầy ác ý.

Pháp thuật thu nhiếp, không toàn tiêu thất.

Dao trì yến mới vừa rồi còn vui vẻ náo nhiệt, gặp phải đại kiếp nạn, ngọc tiêu kim hủy, một mảnh hỗn độn, thỉnh thoảng còn có tro bụi theo lan can ngọc chảy xuống trì thủy. Này làm sao còn giống như tiên cảnh?

Thiên đế có chút đau đầu vỗ vỗ trán: “Phá Quân tinh quân chẳng lẽ là muốn Vương Mẫu nương nương đổi địa điểm mở hội bàn đào sao?”

Thiếu niên đứng dậy: “Phá Quân không dám.”

“Thôi.” Thiên đế xua tay, nhìn chúng tiên bị Phá Quân thi triển pháp lực dọa tới thối lui một vòng, hỏi: “Các vị khanh gia, còn có dị nghị gì không?”

Khắp nơi một mảnh tĩnh mịch, thiếu niên đôi mắt sao trời loan loan như nguyệt, lụa trắng phất phơ che khuất diện mạo xinh đẹp, rồi lại có ai dự đoán được sức mạnh của hắn lại đáng sợ như vậy?!

“Đã không có dị nghị, Phá Quân tinh, trẫm mệnh ngươi lập tức hạ phàm hàng phục yêu tà Toan Dữ!”

Thiếu niên khom người: “Phá Quân lĩnh chỉ!” Nhanh nhẹn xoay người, đạp không ly khai dao trì bị hắn chà đạp trở thành phế tích.

Đợi sát tinh kia rời đi, chúng tiên mới giống như vừa tỉnh mộng.

Dao trì bị hủy đến triệt để, làm sao còn có không khí bãi yến, thần tiên các lộ nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.

“Tống Đế Vương, sao ngươi lại ở trong này?” Trong hỗn loạn, các điện Diêm La Vương khác cuối cùng phát hiện đồng liêu mất tích liền từ trong đám tiên nhân tìm được Tống Đế Vương.

Chúng Quỷ Tiên không nói lên lời trước một màn lúc nãy, nhị điện Sở Giang Vương tấm tắc: “Không thể ngờ một tinh tử lại có năng lực như thế, thật không hổ là thần nhân thượng cổ......”

Lục điện Biện Thành Vương lại lành lạnh nói: “Một cái Phá Quân tinh còn có năng lực này, nếu như có cả Tham Lang, Thất Sát, tạo ra tam sát chi thế, chẳng lẽ có thể làm cho thiên địa phiên chuyển, Càn Khôn đảo nghịch?”

Chúng Diêm La hai mặt nhìn nhau, không thể tưởng tượng.

Tống Đế Vương vẫn nhìn phương hướng thiếu niên đi xa, thủy chung không nói được một lời, mọi người trầm mặc thật lâu, lại bỗng nhiên sâu kín nói: “Tinh mệnh thiên định, vốn là chuyện hắn không thể lựa chọn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.