Quỳnh vươn tay nhặt chiếc lá dâu da rụng trên yên xe, chợt thấy bản thân cũng giống một chiếc lá lìa cành, nhỏ bé, rã rời. Người không thể tựtra thuốc nhỏ mắt hẳn phải là trẻ con. Phải rồi, chắc đó là thằng bé tên Tin mà ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã nghe Đức nhắc đến. Đăng khôngphải là người thích đề cập đến các vấn đề riêng tư, cũng không thíchnhân viên làm như vậy. Trong hơn một tháng làm việc chung, cô không nghe anh nhắc về gia đình lần nào. Đến người ưa hóng hớt đưa chuyện và có ôto nhất phòng là Cúc Anh cũng không dám đem anh ra làm “con mồi”, nghe nói cô nàng đã từng phải dịch tới chục tin bài khó trong cùng một ngày,vì ai đó vô tình nghe được tên cơ quan của bố mình bay ra từ cái miệngthóc mách của cô nàng.
Khi Quỳnh vẫn còn đang cố ghép nối những câu nói không đầu không đuôicủa Đức hay Cúc Anh, thì Đăng đã nói chuyện xong. Anh quay lại chỗ chiếc xe, lẳng lặng nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, mãi sau mới buông một câu cũngkhông đầu không đuôi:
- Đừng tin lời chị Điệp!
Dĩ nhiên, Quỳnh không thể hiểu là Đăng đang có ý gì. Cô hơi ngẩng lênnhìn anh. Đèn đường và bóng lá cây làm gương mặt anh có vẻ thâm trầm.Khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để cô thoáng ngửi được mùi khóixăng và mồ hôi trên áo anh. Bất giác, cô cảm thấy có cái gì đó gần giống với bốn năm trước sắp ập đến và hốt hoảng lùi ngay lại, gần như tì hẳnvào chiếc xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247578/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.