Quỳnh lúc này mới thực sự chú ý đến những gì đang diễn ra trước mắt. Cô nhìn kỹ Trang, trên gương mặt hơi ngẩn ngơ bỗng có thêm nét nghi hoặc.
- Không nhận ra tớ đúng không? – Trang cười cười – Tớ học với cậu bên Quốc gia.
- Ơ, nhưng Quỳnh học Hà Nội ra cơ mà nhỉ? – Cúc Anh vội chứng minh danh tiếng lâu nay của mình quả là “bất hư truyền”.
Quỳnh không biết phải làm gì, nói gì. Giờ đây, ngay cả việc cười gượnggạo và đưa đẩy vài câu xã giao cũng trở thành nhiệm vụ quá gian nan vớicô. Trang không nhận ra điều đó nên quay sang giải thích với Cúc Anh:
- Quỳnh học bên Quốc gia hết năm thứ nhất rồi mới chuyển trường thật đấy ạ.
Nhân vật đang được nói đến vẫn nín thinh. Trang hơi chựng lại một chútnhưng rồi tiếp tục, viên kim cương gắn trên răng loé lên theo nụ cườitươi rói hướng về Quỳnh:
- Hoá ra cậu sang bên Đại học Hà Nội à? Thế mà bọn cái Hằng chúng nó cứ kêu cậu vào Sài Gòn.
Chỉ có Đăng nhận ra biểu hiện khác thường trong vẻ trầm lặng cố hữu củaQuỳnh. Đôi mắt hoang mang mù mờ và sắc xanh trên gò má cô tiết lộ tâmtrạng rối loạn, thậm chí là hoảng hốt. Những phản ứng đó không khác làbao so với những gì anh dự liệu, nhưng chúng cũng làm anh cảm thấy hốihận vì quyết định của mình trong chốc lát. Bất giác, Đăng nắm chặt tay,thầm ước toàn bộ đám nhân viên trong phòng biến hết thành tượng sáp, đểanh có thể đến gần cô, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247574/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.