Rời khỏi phòng họp, Đăng bước dọc hành lang trong cảm giác thấp thỏm kỳlạ, vừa mong Quỳnh vẫn còn ở lại để hỏi cho rõ ràng, vừa mong cô đã ravề để anh có thêm thời gian sắp xếp những ý nghĩ không được mạch lạc của mình. Mãi cho đến hôm nay,sau khi nghe tin cô từ chối ký hợp đồng, anh mới lờ mờ nhận ra suốt tuần qua cô dường như luôn tránh mặt anh. Tại sao lại như vậy? Mãi suy nghĩ, Đăng suýt nữa thì bỏ qua người đang đi về phía lối thang bộ, chính làngười đang chạy marathon trong tâm trí anh.
- Quỳnh! – Tiếng gọi của anh vang khắp hành lang.
Quỳnh không dừng lại, dù chỉ một giây. Cô vội vã đi vào lối thang bộ,nép sát tường, lắng nghe động tĩnh ở bên kia cánh cửa. Không có tiếngchân đuổi theo. Cô chặn tay lên ngực, hít một hơi thật sâu. Vừa rồi, côbước nhanh và thở gấp hệt như những nhân vật bị sát thủ truy đuổi trongphim hành động.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt đứt mạch tưởng tượng của cô. Từquán chè chén bên hông toà nhà, Đức gửi cho cô một icon biểu thị sự sốtruột vì chờ đợi. Chiều nay, cô hẹn Đức đi ăn hoa quả dầm để đền bù chomàn “leo cây ngoạn mục” hôm Chủ nhật. Vì cô muốn nán lại sửa mấy tin giờ chót, Đức xuống lấy xe trước. Quỳnh soạn mấy chữ “em đang xuống” trảlời anh, tự nhiên thấy vui vui.
Nhưng chỉ vừa xuống đến gần chiếu nghỉ tầng hai, cô đã hiểu thế nào làniềm vui “ngắn chẳng tày gang”. Đăng đứng tựa tường, tay khoanh trướcngực, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247567/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.