Bây giờ, khi đã chuyển chỗ làm, công việc ổn định đến mức trì trệ, những món dự trữ trong ngăn kéo khẩn cấp dần được cắt giảm gần hết. Trong tầm tay anh lúc này chỉ có một bộ quần áo màu sắc trung tính, quần kaki đen và áo phông polo màu ghi nhạt, đủ lịch sự và phù hợp với hầu hết cácsắc thái hay sự kiện của công sở nhưng có vẻ không đủ ấm. Thật vớ vẩnkhi cần mặc đủ ấm vào một ngày tháng bảy, nhưng quả thật Đăng đang phảicố gắng lắm mới không run cầm cập. Anh ho thêm một tiếng nữa, kiên quyết nhấc bộ quần áo khỏi ngăn kéo. Dù sao thì cũng phải thay những thứ đãướt đến 80% trên người ra cái đã!
Quỳnh dừng bước, ngoái nhìn vết dép của mình dần se lại trên nền gạchgranite bóng loáng. Hành lang rộng chỉ có cô và chúng. Nếu không cóchiếc áo mưa còn ướt rượt vứt ở gần quầy lễ tân và tiếng ai đó nóichuyện điện thoại từ phía kia hành lang oang oang vọng lại, quang cảnhtoà soạn sẽ từa tựa như trong phim khoa học viễn tưởng, nơi loài ngườisau một đêm bị quái vật ngoài hành tinh bắt đi bằng sạch. Quỳnh cúingười bỏ mấy thứ đang cầm trên tay xuống đất rồi bắt đầu áp bàn tay lạnh toát lên đầu gối như để chắc chắn những chiếc đinh vít trong đó chưarụng ra và trôi theo dòng nước. Sờ nắn một lát, thấy hai chân dù mỏi nhừ nhưng đầu gối không có dấu hiệu gì bất thường, cô mới tạm yên tâm.
Đường ngập, xe buýt bỏ trạm, thay đổi lộ trình, Quỳnh phải xuống ở cáchđây hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247555/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.