Tia lửa nhỏ bùng lên trong đôi mắt mở to long lanh nước của người đốidiện khiến bước chân hăm hở của Đăng khựng lại. Có phải anh đã làm saiđiều gì? Lắc mạnh đầu như muốn hất văng men rượu choáng váng và những kỷ niệm xao lòng ra khỏi tâm trí, anh cố gắnghướng suy nghĩ của mình về phía giới hạn tỉnh táo. Nhưng cú lắc đầu nàydường như không đem lại kết quả, thậm chí là phản tác dụng. Những cảmxúc nồng ấm của một chàng trai hai mươi hai tuổi vốn bị vai trò giảngviên tương lai ép cho lắng xuống suốt nửa tháng nay bỗng nhiên đượckhuấy động, Đăng tiến thêm một bước về phía Quỳnh.
Sau mấy hôm mưa to, khoảng sân đất không được đầm kỹ đã trở nên lầy lộihơn bao giờ hết. Một đám bùn đang nằm im ở ngay trong tầm bước củaQuỳnh, chỉ còn đợi cô gái cử động để hoàn thành nốt nhiệm vụ phá đám(hay tác hợp?!) của mình. Vừa lùi vừa xoay người tránh Đăng, Quỳnh bướcngay vào chỗ đất nhão, trượt chân, mất đà, chới với. Và lần này, Đăng đã vứt bỏ sự cảnh giác để làm theo phản xạ tự nhiên của một chàng traibình thường: vươn tay đỡ. Thật tai hại, bóng đêm đen kịt đã biến hànhđộng mang tính nhân đạo của anh thành một cử chỉ thân mật bất ngờ. Tayanh, thay vì nắm được tay hay vai Quỳnh, lại chộp vào eo cô, kéo giậtlại. Tiếng kêu thảng thốt của Quỳnh chưa kịp rời khỏi môi đã bị ép ngược trở lại bằng đôi môi vẫn còn cay nồng vị rượu.
Như bất cứ cô gái biết tự vệ nào khác, Quỳnh vùng vẫy, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247533/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.