Quỳnh ngồi dậy, mở ba lô, cố gắng không để tiếng sột soạt nhỏ nào phátra. Mới chín giờ tối nhưng khắp phòng chỉ còn tiếng ngáy nho nhỏ, tiếngthở đều đều. Tất cả đã trải qua một ngày vất vả. Riêng Quỳnh, dù rất mệt sau sáu bảy tiếng đồng hồ liên tục khuân đất đá ở khu vực sạt lở, côvẫn không tài nào ép mình vào giấc ngủ. Cô không đói, suất ăn lúc chiềugồm bát mì nấu suông và nửa bắp ngô tuy chẳng thịnh soạn gì nhưng cũngđủ để dạ dày ngừng sôi réo. Cô không bị muỗi hay bất cứ loại côn trùngnào khác tấn công, cũng không lạ chỗ ngủ. Thứ làm cô trằn trọc không yên lại chính là sự im lặng, sự im lặng của tất cả đám con gái, kể cảPhương.
Sáng nay, khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Hằng- người đem theo nhiều đồđạc đắt tiền nhất- phát hiện ra mình bị mất hai trong ba chiếc thẻ nhớ.Sau một hồi lục lọi, hai miếng nhựa nhỏ mỏng dính buộc với nhau bằngchun ấy được tìm thấy ở một góc phòng, khuất sau chiếc ba lô của Quỳnh.Nếu suy luận một cách thiện chí, đây có thể chỉ là kết quả của chuỗi sựviệc trùng hợp ngẫu nhiên, chẳng hạn như hai chiếc thẻ nhớ bị rơi rồi bị đá vào góc phòng trước, sau đó Quỳnh không để ý, quẳng ba lô đè lên…Nói chung, đồ thì đã trở về với chủ, mọi người thì đang bận dọn dẹp đểrời bản cho sớm, chuyện thật ra chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng, sẵn đãbằng mặt mà không bằng lòng với Quỳnh từ lâu, Hằng làm toáng lên, ầm ĩđến nỗi đám con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247531/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.