Anh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phảnứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháonhác tội nghiệp. Đúng lúc anh nhìn ra, ai đó động vào cánh cửa phòngkhiến nó kêu cọt kẹt và hé rộng thêm một chút. Cô ngẩng lên, ngoái nhìnvào phòng một tích tắc rồi lại cúi xuống lật lật tập hồ sơ. Ngay khoảnhkhắc ấy, bên trong căn phòng bật điều hoà 18 độ, anh cảm thấy có mộtngọn nến nhỏ vừa được thắp lên trước mắt.
Giờ đây, cô đang cố ngồi thẳng lưng và mỉm cười với những người ngồi sau bàn, trong đó có anh. Nụ cười không mấy tự nhiên và gò má không mấyhồng hào của cô tố cáo hai điều: Cô hồi hộp với cuộc phỏng vấn và cô đãnhận ra anh. Đáp trả ánh mắt khó tả của cô bằng một cái nhìn thờ ơ nhưkhông hề quen biết, anh im lặng lướt mắt qua những dòng chữ trong CV.“Graded during the whole English – Vietnamese translation course withthe average mark of 7.5″, “responsible for three translations ofchildren’s books” cũng tạm được, nhưng không quá đặc sắc. Phó tổng biêntập khua bàn tay che qua loa cái ngáp dài, dường như bộ hồ sơ này khôngthắng được cơn buồn ngủ của ông. Anh khoanh tay, đưa ra một câu hỏi quen thuộc đến phát chán:
- So… tell me about yourself!
Từ lâu lắm rồi, cô đã ngồi trước gương tập trả lời những câu hỏi như thế này hàng nghìn lần, cân nhắc từng từ, trau chuốt đến từng chỗ nối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247519/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.