Chương trước
Chương sau
➖ Nếu năm đó không có oan khuất của Đế gia
Đại hôn của Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên vốn dự định cử hành vào tháng sau, nhưng đúng lúc này Gia Ninh Đế lại đổ bệnh nặng, quốc sư lập đàn bói toán, nói rằng nếu hôm nay có hỉ sự thì có thể xua đuổi tà khí trong cơ thể bệ hạ, bệnh của bệ hạ mới nhanh khỏi.
Khi còn trẻ Gia Ninh Đế chinh chiến sa trường, tất nhiên sẽ không tin mấy chuyện quỷ thần. Nhưng thời gian trôi đi, Gia Ninh Đế đã vất vả nửa đời cho quốc sự.
Hơn nữa già rồi thì cơ thể cũng không hữu dụng nữa, bắt đầu tin mọi chuyện, vì thế hôn sự của thái tử và thái tử phi liền được cử hành sớm hơn với tên Xung Hỷ.
Nhưng tính mạng con người là số mệnh trời định, khi dòng chảy thời gian đến cuối cùng, cho dù là hoàng đế cũng không thể níu giữ.
Kể từ sau đại hôn của phu phụ thái tử và thái tử phi có thai, bệnh tình của Gia Ninh Đế không hề chuyển biến tốt.
Ban đêm, phụ phụ thái tử đã ngủ say, lúc này Đông Cung tĩnh mịch đột nhiên bị một tiếng gọi phá vỡ.
"Điện hạ —— Điện hạ ——"
Hàn Diệp tỉnh lại từ trong mộng, đứng dậy, cảm giác giọng nói này là của Triệu Phúc bên cạnh Gia Ninh Đế.
Nửa đêm nửa hôm, ông ta tới đây làm gì? Hắn tiện tay khoác một chiếc áo lên, nhẹ nhàng mở cửa ra, sợ đánh thức Đế Tử Nguyên.
"Công công đêm khuya tới đây là có chuyện gì?" Thấy bộ dạng gấp gáp của ông ta, Hàn Diệp nhíu mày suy đoán: "Phụ hoàng xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ! Bệ hạ... bệ hạ sắp không xong rồi!" Triệu Phúc nói rồi quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau xót.
Trong lòng Hàn Diệp quặn đau, lập tức quyết định: "Ta lập tức vào cung!"
Khi quay về thay y phục, Hàn Diệp thấy Đế Tử Nguyên đã mơ màng tỉnh dậy.
"Sao vậy?" Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa khàn khàn, hiển nhiên cũng bị đánh thức.
"Tử Nguyên, bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, bây giờ nàng không thuận tiện, cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhé ~" Hắn giữ vai nàng, kéo chăn lên sợ nàng cảm lạnh, nhẹ giọng dỗ dành.
"Bệnh tình phụ hoàng nguy kịch? Vậy ta cũng đi!" Nói rồi nàng định đứng dậy.
"Nhưng nàng và con..." Bây giờ Đế Tử Nguyên đã mang thai hơn năm tháng.
"Vị trí bào thai vẫn ổn, có lẽ không đáng lo." Nàng trấn an hắn.
Hàn Diệp nghĩ một hồi, hạ quyết tâm: "Được, chúng ta đi!"
Hắn đỡ nàng dậy, sau khi thay xong y phục hai người vội vào cung.
/
Hoàng cung rộng lớn lúc này đèn đuốc sáng rực, cung nhân bận rộn ra ra vào vào.
Khi Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đến, một đám phi tần và hoàng tử công chúa của Gia Ninh Đế đã quỳ ngoài tẩm điện, nước mắt đầm đìa.
Đế Tử Nguyên nhìn cảnh tượng này, nhíu mày, xem ra lần này Gia Ninh Đế thực sự không ổn rồi. Đang định bước vào thì phát hiện Tĩnh An Hầu đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đế Tử Nguyên: "Phụ thân!"
Hàn Diệp: "Nhạc phụ."
"Điện hạ." Tĩnh An Hầu chắp tay hành lễ.
"Tử Nguyên! Sao con cũng tới đây, không sợ ảnh hưởng đến bản thân và hài nhi trong bụng con sao?" Tĩnh An Hầu nhìn nữ nhi bụng mang dạ chửa của mình chạy đến đây lúc nửa đêm, giọng nói gấp gáp không kém Gia Ninh Đế vừa dặn dò ông.
"Phụ thân không đáng ngại! Nữ nhi và Hàn Diệp vào thăm bệ hạ trước đã." Nói rồi hai người liền bước nhanh vào trong.
Khi Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên bước tới bên giường Gia Ninh Đế, chỉ thấy ông lão hốc hác nằm trên giường, hoàn toàn không chút tức giận.
"Phụ hoàng!"
"Phụ hoàng!"
Hai người đồng thanh.
Ông lão đang hấp hối nhìn thấy Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên thì đột nhiên vùng tỉnh dậy từ đau đớn, vẻ mặt vui mừng.
"Diệp Nhi..." Gia Ninh Đế gọi, Hàn Diệp nắm lấy tay ông.
"Tử Nguyên cũng tới rồi..." Đế Tử Nguyên cũng đặt tay lên tay hai người.
"Phụ hoàng, nhi thần tới muộn." Hàn Diệp nghẹn ngào.
Gia Ninh Đế khẽ vuốt tay hắn: "Không muộn, trẫm còn có thể gặp các con lần cuối cùng, không muộn."
"Diệp Nhi, rất nhanh, trẫm sẽ đi gặp mẫu hậu của con rồi." Gia Ninh Đế lẩm bẩm.
"Phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ tìm thái y kê phương thuốc tốt nhất cho người, người sẽ khoẻ lại, sẽ khoẻ lại..." Thái tử ngày thường điềm tĩnh lãnh đạm cũng sẽ bất lực và lo lắng khi đối mặt với tử thần.
Cho dù Gia Ninh Đế có nhiều điều không phải, nhưng ông cũng là một phụ thân từ nhỏ đã gửi gắm hy vọng, tận tâm dạy dỗ Hàn Diệp.
Hai người là quân thần, càng là cha con.
Chỉ là tình phụ tử này đứng trước nước nhà, có chút lép vế mà thôi.
Hốc mắt Hàn Diệp phiếm hồng, gật đầu.
"Đời này của trẫm, không thẹn với liệt tổ liệt tông, không thẹn với bách tính. Chỉ có với con, những điều trẫm làm còn chưa đủ tốt."
"Luôn hy vọng con nhất định phải làm tốt hơn trẫm, nhất định không được phụ sự giao phó của tiên đế. Sau khi mẫu hậu con đi, ta càng nghiêm khắc hơn với con, Diệp Nhi, làm khổ con rồi."
"Đây là điều mà nhi thần thân là thái tử Đại Tĩnh, gánh vác muôn dân, nên làm."
Gia Ninh Đế cười cười, nâng tay vỗ lên vai hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn phần bụng dưới phồng lên của Đế Tử Nguyên, trong lời nói có chút tiếc nuối: "Chỉ đáng tiếc, hài tử của con và Tử Nguyên, trẫm không thể nhìn nó ra đời rồi."
"Không biết sẽ là một tiểu hoàng tử, hay tiểu công chúa đây?" Lúc này ông lão hiếm thấy trêu đùa.
Ông nhìn Đế Tử Nguyên ở một bên: "Tử Nguyên, từ khi con ra đời, trẫm đã rất thích con, coi con là khuê nữ trong nhà như An Ninh và Thiều Hoa. Vĩnh Ninh dạy con rất tốt, vẫn may, con đã gả cho Diệp Nhi, trở thành con dâu của trẫm."
"Bây giờ xem ra, bên cạnh Diệp Nhi có con, trẫm cũng yên tâm rồi." Ông nhẹ nhõm vỗ lên mu bàn tay nàng.
Giọng nói của Tĩnh An Đế vừa yếu ớt vừa trầm thấp, tựa như ngọn nến trước gió, cơ thể khẽ co giật.
"Diệp Nhi, con phải đối xử tốt với Tử Nguyên. Từ giờ, Đại Tĩnh, triều thần, bách tính đều giao cho con, trẫm đã soạn thánh chỉ rồi. Sau khi trẫm đi, con lập tức kế vị, trẫm sẽ để nhạc phụ con phò tá con."
Ông gượng đứng dậy, Hàn Diệp tiến lên nghe ông thì thầm.
Gia Ninh Đế dùng chút sức lực cuối cùng, nói: "Nhưng, Đại Tĩnh này, chỉ có thể mang họ Hàn..."
Hàn Diệp nghe xong, hơi sững sờ.
"Chăm sóc tốt cho Tử Nguyên, và hài tử trong bụng nó."
"Trẫm, đi rồi..."
Giọng nói của Gia Ninh Đế càng ngày càng thấp, hai mắt chậm rãi nhắm lại, bàn tay rơi vào lòng bàn tay Hàn Diệp, đến khi không còn nâng lên, đến khi không còn hơi thở.
Hàn Diệp quỳ bên giường rồng, ôm lấy thi thể của Gia Ninh Đế, bi thương khó chịu.
Đế Tử Nguyên cũng quỳ ở một bên, nắm lấy tay Gia Ninh Đế, không nhịn được mà rơi lệ.
Nàng biết từ nhỏ Gia Ninh Đế đã đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng mang lòng biết ơn sâu sắc.
Sau khi Gia Ninh Đế đi, quốc tang kéo dài gần một tháng, cả nước đau buồn, nhưng đất nước không thể một ngày không có vua. Một tháng sau, trữ quân Hàn Diệp kế vị, lấy hiệu là Huyên Vũ Đế.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm cho bách tính, đồng thời tuân theo di chỉ của tiên đế, lệnh cho quốc trượng Tĩnh An Hầu làm đại thần phò tá, sắc lập thái tử phi Đế Tử Nguyên làm hoàng hậu Đại Tĩnh, chính vị Trung Cung.
Từ đây, đế hậu trẻ nhất lịch sử Vân Hạ xuất hiện, năm đó Hàn Diệp hai mươi hai tuổi, Đế Tử Nguyên mười tám.
Còn nhớ ngày đăng cơ, Hàn Diệp mặc triều phục hoàng đế thêu rồng vàng dắt Đế Tử Nguyên đi xem vạn dặm sông núi Đại Tĩnh, nàng cũng mặc lễ phục hoàng hậu thêu phượng hoàng cao quý.
"Tử Nguyên, chúng ta cuối cùng cũng mở ra thời đại thuộc về chúng ta."
Đế Tử Nguyên cười rạng rỡ nhìn hắn.
"Hàn Diệp, con đường hoàng đế dài đằng đẵng này, Tử Nguyên cùng chàng đi hết."
Hàn Diệp nắm chặt tay nàng.
END.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.