*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt của Đế Tử Nguyên sưng lên, lông mi dài rũ xuống, tầm nhìn rơi vào ánh mắt sâu thẳm khó dò của Hàn Diệp.
Ánh nến trong từ đường sáng rực, hắt lên một tia sáng trên sống mũi hắn, mi đen rũ xuống, ở khoảng cách rất gần, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng đen xanh lam thanh tú ẩn hiển dưới mi mắt mỏng của hắn.
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu góc mặt nàng, nhưng đồng tử đen láy của Hàn Diệp lại tràn ngập ánh sáng lấp lánh.
Hàn Diệp chăm chú nhìn nàng vài giây, sau đó nghe thấy âm thanh bên ngoài, hai người đồng thời sững sờ.
Hàn Diệp lập tức phản ứng lại, đột nhiên kéo nàng sang bên cạnh, nâng tay trực tiếp kéo rèm lại, kéo Đế Tử Nguyên vào trong.
Tấm rèm lộng lẫy vừa dày vừa nặng, che ánh sáng rất tốt.
Thân hình cao lớn của hắn che kín người nàng, vì không gian sau tấm rèm trong từ đường quá nhỏ nên hắn chỉ có thể ôm lấy nàng.
...
Đế Tử Nguyên vô thức ôm lấy hắn, cúi đầu nhìn hắn, không nhúc nhích.
Hàn Diệp vung tay, ném chiếc trâm ngọc trong tay Đế Tử Nguyên ra xa.
Đế Tử Nguyên đánh hắn một cái: "Đó là do Minh Tây tặng!"
Hàn Diệp nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị.
"Chính là vì hắn tặng nên mới ném."
Hai người đối mắt nhìn nhau hồi lâu.
"Chàng cố ý?" Nàng đột nhiên khẽ cười hỏi hắn.
Nàng vòng qua Hàn Diệp, vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-khong-phu-y-tuong-tu/1053410/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.