Vào ngày yến tiệc thôi nôi của An Lạc, trùng hợp là ngày Đế Tử Nguyên thay Đế Tẫn Ngôn đến giảng bài ở Sùng Văn các, nàng cũng không vì sinh thần của An Lạc mà rời đi sớm, vẫn kết thúc lớp học đúng giờ ở Sùng Văn các như thường lệ.
Lúc về Đế phủ vẫn còn sớm, hành dinh và thị vệ của Hàn Diệp đã sáng ngời chói lóa dừng trước cổng phủ.
"Chiêu vương đến rồi?" Đế Tử Nguyên đưa roi cho quản gia đang đợi trước cổng phủ.
"Vâng, tiểu thư, Điện hạ đã đến từ trưa, đang cùng An Lạc tiểu thư chơi đùa ở hậu viện." lão quản gia xưa nay vẫn luôn xưng hô với Đế Tử Nguyên như vậy, nhiều năm qua cũng không thay đổi, Đế Tử Nguyên cũng theo ý của lão quản gia.
"Chàng lại đi chơi đùa với An Lạc rồi?" Đế Tử Nguyên nhướng mày, không quay về thư phòng, mà đi thẳng đến hậu viện.
Tiếng cười giòn tan của trẻ con lanh lảnh như chuông bạc, Đế Tử Nguyên bước đi, trong ánh mắt lại hiện lên ý cười.
Tuy An Lạc chỉ mới một tuổi, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngỗ ngược, không hề có chút tính khí nào của bé gái, rõ ràng là lớn lên trong hoàng thành, nhưng lại như được tạc cùng khuôn với Đế Tử Nguyên lúc nhỏ ở thành Đế Bắc, Hàn Diệp vô cùng thích cô bé, thương yêu như bảo bối tâm can, thậm chí Uyển Cầm có lúc cũng cảm thán, nếu ai không biết còn tưởng An Lạc là khuê nữ của Chiêu vương.
Lúc An Lạc biết bò, Hàn Diệp đã tự tay làm cho cô bé một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095637/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.