"Hàn Diệp, chúng ta cùng nhau lâm triều đi."
Dưới Quy Nguyên các, Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp, cuối cùng cười nói một câu như vậy.
"Tử Nguyên, nàng ......" Hàn Diệp không giấu được vẻ kinh ngạc. Đế thị thay Hàn, gần như là mong ước ấp ủ từ lâu của Đế Tử Nguyên, nên năm đó hắn mới một lòng tìm chết trên núi Vân Cảnh.
"Tuy rằng chưa từng có hai vương lâm triều, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể." Đế Tử Nguyên đứng dậy, chăn mỏng rơi xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ ngang ngược "Ta muốn cho thiên hạ thấy, dù cả đời ta không đăng cơ, vẫn có thể tạo nên một vương triều thịnh thế lại trị trong sạch."
Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, trong đôi mắt đen láy ánh lên thâm tình và hứa hẹn đầy trìu mến sáng ngời.
"Hàn Diệp, ta cũng có một đời, có thể cùng chàng bước ......" đi.
Lời tỏ tình nồng nàng cũng đầy ngang ngược còn chưa kịp kết thúc hoành tráng khí khái, thì đã bị Thái tử Đại Tĩnh không khách khí nuốt lấy vào trong nụ hôn sâu sắc.
Dưới Quy Nguyên các, cảnh sắc triền miên đẹp đẽ, trăng tròn cũng nấp vào vầng mây.
Một lúc lâu sau, hậu viện yên tĩnh của phủ Tĩnh An Hầu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét thẹn quá hóa giận.
"Hàn Diệp, ta biết ngay người trong đêm giao thừa năm đó trên núi Phù Lăng là chàng! Nói, sau khi đánh ngất ta, chàng còn làm gì nữa?"
Một tiếng này quả thật không hề nhẹ nhàng, có thể lọt vào tai của một nửa người hầu trong Hầu phủ, nhưng đêm đó, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095634/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.